Chương 1771: Ngày mừng (3)
Chương 1771: Ngày mừng (3)Chương 1771: Ngày mừng (3)
Chuong 1771: Ngay mung (3)
Chu Tiểu Miêu ngây ra một thoáng, rất nhanh nàng tỉnh ngộ, giận tím mặt nói:
- Đây là Chu... Là khí tức sinh mệnh của tên hậu bối chó ngươi, đúng là to gan.
Chu Phàm:
Ngươi là mũi chó à? Thế cũng có thể ngửi ra, cho dù là khí tức sinh mệnh của ta thì có làm sao? Người nên tức giận là ta mới đúng! Chu Phàm cảm thấy Chu Tiểu Miêu đúng là thay đổi thất thường, tính tình này quá kỳ quái.
- Đây là ngươi tự nguyện đưa cho nàng?
Chu Tiểu Miêu quyết định hỏi rõ trước rồi tính.
- Tự nguyện gì, nàng là không hỏi tự lấy, lúc ấy ta muốn ngăn cũng không ngăn được.
Chu Phàm một nghe thấy vậy, có chút căm tức trả lời.
Trên mặt Chu Tiểu Miêu vẫn lạnh như hàn sương, nàng bỗng nhiên cười nhạo nói:
- Ngươi muốn làm Long Tố Đản đó là chuyện của ngươi, nhưng ngươi không thể tính kế Chu... Ngươi đã dám làm như vậy, ta sẽ khiến ngươi hối hận cả đời.
Loạn thất bát tao gì thế... Chu Phàm ngẩn ra, mỗi một chữ Chu Tiểu Miêu nói hắn đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì hắn lại chỉ nghe hiểu một nửa, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác cực kỳ không ổn.
- Ê, đã là chuyện quá khứ rồi, thôi, ta cũng không tức giận, ngươi đừng xăng bậy.
Chu Phàm vội vàng khuyên.
Nhưng Chu Tiểu Miêu căn bản không để ý tới hắn, nàng chỉ xòe tay trái, tất cả nòng nọc màu bạc bồng bênh một mực toàn bộ đều tụ lại trong tay nàng.
- Nếu không có pháp tắc của ta, có lẽ ta không làm gì được ngươi, nhưng hiện tại...
Chu Tiểu Miêu cười ha ha, nòng nọc màu bạc ở tay trái nàng hóa thành dịch bạc.
Dịch bạc không ngừng biến ảo thành từng phù văn huyền ảo.
Dịch bạc áp súc thành một giọt nhỏ, bị Chu Tiểu Miêu ấn vào trong Long Tố Đản.
Long Tố Đản thỉnh thoảng tỏa ra quang mang vàng óng ánh, thỉnh thoảng lại tỏa ra quang mang bạc.
Quang mang hai màu đan xen, biến thành càng lúc càng nhanh.
Cho đến cuối cùng quang mang hoàn toàn biến mất, dịch bạc đó từ trong Long Tố Đản bay ra.
Chu Phàm lờ mờ nhìn thấy trong dịch bạc vẫn còn điểm nhỏ màu vàng. Sau khi dịch bạc bay ra khỏi Long Tố Đản, rất nhanh phốc một tiếng tản ra, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Long Tố Đản Trong tay Chu Tiểu Miêu bắt đầu xuất hiện từng vết rạn.
Chu Phàm thấy Long Tố Đản sắp phá vỏ mà ra, trợn mắt há hốc mồm.
Chu Tiểu Miêu cười khanh khách, nàng rất vui vẻ nói:
- Ta lại giúp ngươi một tay.
Nàng chu miệng, thổi một hơi, khí tức màu bạc dung nhập vào trong Long Tố Đản.
Lúc này Chu Phàm phát hiện mình cuối cùng cũng nắm giữ quyền khống chế thân thể, Chu Tiểu Miêu đã rời khỏi.
Hắn đờ đẫn nhìn Long Tố Đản đang cầm trong tay mình, nhìn vết rạn bên trên nó càng lúc càng nhiều, sau đó rắc một tiếng vỡ ra.
Hắn trước tiên là nhìn thấy cái đuôi đen giống như thằn lằn đang chuyển động, cái đầu nhỏ của tiểu gia hỏa từ trong trứng chui ra vẫn đang đội vỏ, hoàn toàn không nhìn thấy cái đầu nhỏ của nó.
Nhưng rất nhanh nó hơi cúi đầu, vỏ trứng rơi xuống.
Nó nhìn thì chỉ to bằng nửa bàn tay Chu Phàm, toàn thân có vảy đen xì, trên lưng có hai cánh màu đen nhỏ, hai cánh khép lại vâng, một đôi đồng tử dọc hoàng kim trong suốt đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm Chu Phàm.
Miệng Chu Phàm khẽ nhech lên:
Tiểu cẩu dường như rất cao hứng, nó phe phẩy đuôi phát ra một tiếng sủa.
Tiểu hắc long bị tiếng sủa hấp dẫn, nó cũng lúc lắc cái đuôi rồng:
- Gâu.
Chu Phàm trợn mắt há hốc mồm, ngươi chính là thần long trong Long tộc, học theo chó sủa, ngươi làm như vậy thật sự thích hợp sao?
Tiểu hắc long vỗ hai cánh, vỏ trứng đã vỡ bỗng nhiên hóa thành quang mang màu vàng kim bị hút vào trong miệng nó, sau đó bụng nó phình lên, lại ợ một cái, hiển nhiên là ăn no rồi.
Chu Phàm ngơ ngác nhìn tiểu hắc long, hắn vẫn không thể hồi thần, thế này là sao?
Đây là Chu Tiểu Miêu muốn làm gì?
Nàng ấp ra tiểu hắc long là muốn làm gì?
Tiểu long này còn có quan hệ với ta không?
Hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, hắn nhớ rõ hắc long từng nói, trừ khi nàng chết, nếu không Long Tố Dan tuyệt đối sẽ không nở mới đúng. .. Nhưng hiện tai.. .
Tiểu hắc long dùng cái đầu nhỏ của nó hất tay Chu Phàm, lại phát ra hai tiếng gâu gâu, lộ ra vẻ rất thân mật với Chu Phàm.
Chu Phàm nhìn tiểu hắc long, hắn bỗng dưng dâng lên một loại cảm giác huyết mạch giao hòa.
Loại cảm giác này rất đặc biệt, tựa hồ là được định trước trong minh minh.
Hắn có chút ngây đơ, đây dường như đúng là Nữ nhi... của hắn?
Nữ nhi của hắn là một con rồng...
Tiểu Quyển cũng không nhịn được từ trên đầu Chu Phàm chui ra, nàng nên nhìn thấy tiểu hắc long, kêu lên một tiếng:
- Chủ nhân, tiểu chủ nhân xuất thế, chúc mừng chủ nhân.
- Tiểu chủ nhân đáng yêu quá.
Tiểu Quyển cười khanh khách nói:
- Ta biết lúc trước chủ nhân giấu ta, nói gì mà không ấp được, hiện tại không phải đã nở ra rồi sao?
- Ngươi đừng nói nữa.
Chu Phàm có chút bực mình nói.