Chương 1770: Ngày mừng (2)
Chương 1770: Ngày mừng (2)Chương 1770: Ngày mừng (2)
Chương 1770: Ngày mừng (2)
- Ê ê, ngươi thế này là quá đáng rồi nhé, sao có thể lật bừa đồ của ta?
Chu Phàm phát ra tiếng kháng nghị.
Nhưng Chu Tiểu Miêu không đếm xỉa tới kháng nghị của hắn, Chu lời thê mà Chu Phàm bắt nàng lập, không hề nói không thể mượn lực lượng của hắn cùng với thứ trên người hắn.
Cho nên nàng muốn xem thì xem.
Chu Phàm kháng nghị vô hiệu, chỉ có thể khóe mắt giật kịch liệt mấy cái, trâm mặc nhìn, nhưng hắn thầm nghĩ, những thứ này của mình Chu Tiểu Miêu cũng chướng mắt, cho dù nhìn trúng, cũng không mang đi được.
Nàng thích xem thì xem, nếu dám làm hỏng, vậy nàng sẽ phải bồi thường.
Liên quan tới bồi thường, lại nằm trong lời thê Chu Phàm yêu cầu lập, hắn bắt người dẫn dắt thê với thuyền và dùng đạo tâm của bọn họ để thề, những lời thề đó càng lúc càng rườm rà, có thể nói là dính dáng đến các phương diện nội dung.
Bởi vì người dẫn dắt cũng không chịu lập lời thê không thể mượn lực lượng của hắn cùng với thứ trên người hắn, cho nên Chu Phàm bức bọn họ lập ra điều khoản bồi thường.
Thứ trong phù đại của Chu Phàm đều là một số phù và đan dược, đáng chú ý nhất chính là Trữ Vật Chi Thư.
- Không ngờ ngươi lại có thứ này.
Trên mặt Chu Tiểu Miêu lộ ra dị sắc cầm lấy Trữ Vật Chi Thư.
Chu Phàm nhướng mày nói:
- Đây là từ trong sông câu lên, rất thần kỳ sao?
Chỉ là một kiện khí cụ trữ vật, có gì đáng cho Chu Tiểu Miêu cảm thấy kỳ quái như vậy?
- Nếu là câu lên trong sông, vậy thì không thần kỳ chút nào.
Chu Tiểu Miêu nhìn Trữ Vật Chi Thư thản nhiên nói:
- Mở Trữ Vật Chi Thư.
- Sách nhỏ vạn phần cao hứng được phục vụ người yêu sách, xin hỏi: vì sao hồ ly không đứng lên?
Trữ Vật Chi Thư truyên đến thanh âm dường như có chút rụt rè.
Tiểu Quyển đã sớm có được dặn dò của Chu Phàm, lúc này cũng không dám nhảy ra.
Vì sao hồ ly không đứng lên?
Sắc mặt Chu Tiểu Miêu lạnh lùng nói:
- Ngươi còn không mở, ta hủy ngươi. - Đừng, kỳ thật đáp án là vì nó rất giảo hoạt.
Chu Phàm vội vàng nói với Chu Tiểu Miêu đáp án.
Chỉ là Chu Tiểu Miêu không để ý đến Chu Phàm, nàng chỉ lạnh lùng nhìn Trữ Vật Chi Thư.
- Chúc mừng người yêu sách, đáp án chính xác, Trữ Vật Chi Thư đã mở ra.
Trữ Vật Chi Thư truyền ra tiếng đáp.
Chu Phàm:
Hắn dám khẳng định Trữ Vật Chi Thư chắc không thể nghe thấy hắn nói gì, lẽ Trữ Vật Chỉ Thư này cũng biết mềm nắn rắn buông.
Trữ Vật Chi Thư này cũng quá kỳ quái.
Chu Tiểu Miêu biết là có chuyện gì, nàng chỉ hừ lạnh một tiếng, mở Trữ Vật Chi Thư ra xem đồ cất giữ của Chu Phàm.
Chu Phàm thấy Chu Tiểu Miêu đang nhìn đồ của hắn, hắn thở dài, thứ riêng tư thì không có, may mà Chu Tiểu Miêu không phải biến thái, nếu không nàng muốn đùa bỡn bộ vị không thể nói nào đó trên thân thể hắn, vậy thì thảm rồi.
Không được, đợi lần sau ta phải bỏ thêm trong lời thề, nếu không thật sự gặp phải người dẫn dắt gặp biến thái, vậy... Trong lòng hắn lờ mờ cảm thấy buồn nôn nghĩ.
Hắn phát hiện Chu Tiểu Miêu rất nhanh liền ngừng động tác lật, hắn thuận theo tâm mắt Chu Tiểu Miêu nhìn lại.
Thứ được cất giữ không ít, nhưng nếu nói có thể dẫn tới sự chú ý của Chu Tiểu Miêu...
Quả trứng rồng đó.
Không đúng, phải nói đúng đây là Long Tố Đản mới đúng.
Chu Tiểu Miêu quả nhiên vươn tay ra chạm nhẹ vào đồ án Long Tố Đản trong Trữ Vật Chỉ Thư.
Rất nhanh Long Tố Đản được thực hóa xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng vươn tay đỡ Long Tố Đản, nàng nhìn Long Tố Đản giống như hoàng kim, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Đây là bí thuật Long Tố Đản của Long Thần nhất tộc à?
- Ngươi cũng biết Long Tố Đản.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc nói, hắn vốn đang cho rằng loại bí thuật này, Long Thần nhất tộc sẽ không truyền ra ngoài mới đúng.
- Thần long thấy đầu không thấy đuôi, Long Thần nhất tộc xưa nay bóng dám khó tìm, trong ký ức của ta chưa từng thấy bất kỳ con thần long nào, nhưng không có nghĩa là ta hoàn toàn không biết gì về bọn họ. Chu Tiểu Miêu nhìn Long Tố Đản, chac chậc khen:
- Với cảnh giới của ngươi, có thể có Long Tố Đản, đây vốn tuyệt đối là chuyện không thể, có điều ngươi có Long Thần Huyết, hiển nhiên Long Tố Đản này là người dẫn dắt tên Long Chủ đó làm ra.
- Chuyện quả thật đúng như ngươi nghĩ.
Chu Phàm không giấu giếm, hắn nhìn Long Tố Đản, khóe miệng giật giật, hắn lại nghĩ tới Bạch Lãnh Tôn và Lý Trùng Nương, sao những người này luôn đều như vậy.
- Nàng có thể lưu lại Long Tố Đản, chắc là muốn lưu lại một cơ hội cho mình.
Chu Tiểu Miêu lại cảm thán vạch trần mục đích của hắc long,
- Chỉ là như vậy có khác gì chết?
Rất nhanh Chu Phàm lại trở nên kinh hồn táng đảm, điều này sẽ không mang đến cho Chu Tiểu Miêu gợi ý gì đó chứ? Nàng chắc không phải là muốn...
-Ơ...
Chu Tiểu Miêu bỗng nhiên ơ một tiếng, nàng di sát vào Long Tố Đản ngửi kỹ:
- Không đúng, sao lại có khí tức của ngươi, âm dương tương hợp, sao khí tức này lại quen thuộc như vậy...