Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1083 - Chương 1769: Ngày Mừng

Chương 1769: Ngày mừng Chương 1769: Ngày mừngChương 1769: Ngày mừng

Chương 1769: Ngày mừng

- Nàng rốt cuộc đang làm gì?

Chu Phàm thấy mà vẻ mặt mơ hô.

Tiểu cẩu đã lui sang một bên, hai mắt nó dường như có chút ngây dại, nhưng lờ mờ tỏa ra quang mang màu lam đỏ.

Tất cả ngân quang ở tay trái Chu Tiểu Miêu đều hóa thành từng đoàn dây nhỏ màu bạc giống như nòng nọc, có tới mấy chục đoàn.

Chúng giống như những sinh mạng nhỏ cực kỳ xinh đẹp.

Nòng nọc màu bạc phiêu đãng trong không trung bơi về phía Không Chuyển Đồng, chúng vờn quanh Không Chuyển Đồng mà cắn nuốt.

Không Chuyển Đồng lại một chút phản ứng cũng không có, nòng nọc màu bạc cực nhỏ, nhưng tốc độ cắn lại cực nhanh, rất nhanh Không Chuyển Đồng đã bị cắn nuốt sạch.

Mỗi đoàn nòng nọc màu bạc đều biến thành to bằng ngón cái, chúng nhẹ nhàng bay vê phía Chu Tiểu Miêu.

Chu Tiểu Miêu bình tĩnh nhìn những nòng nọc này, tâm niệm nàng xoay chuyển, nòng nọc màu bạc tản ra thành từng dây bạc cong cong.

Dây bạc trong không trung quá nhiều, tâng tâng lớp lớp, đã khó có thể nhìn ra là đoàn dây nhỏ nào.

Chu Tiểu Miêu nhắm hai mắt lại.

Dây bạc vươn ra từng đầu sợi đâm tới nàng.

Chu Phàm ở trong hồn hải nhìn vô số dây bạc giống như kim đâm tới thân thể hắn, hắn hơi biến sắc.

Có điều hắn không kịp nghĩ nhiều, dây bạc xuyên qua thân thể hắn, hắn lại không sao.

Chu Tiểu Miêu từng lập lời thê không thể thương tổn tới hắn, sau khi Chu Phàm ổn định tâm thân, hắn cũng tò mò những dây bạc này rốt cuộc có ích lợi gì?

Hắn ở trong Hồn hải cho dù không dùng hai mắt của mình, cũng có thể nhìn thấy tình huống chung quanh thân thể, rất nhanh hắn lại thấy những dây bạc đã đâm vào thân thể hắn chui vào trong không gian.

Sau đó thì không còn gì dị thường.

Chu Tiểu Miêu vẫn một mực nhắm mắt.

Một lát sau, đầu sợi của dây bạc lại từ trong không gian vươn ra, những dây bạc này lại cuộn mình thành từng đoàn hình nòng nọc, tỏa ra ngân quang trong không trung.

Chu Phàm chỉ cảm thấy mạc danh kỳ diệu, đây là kết thúc rồi sao? Chu Tiểu Miêu mở mắt, trên mặt nàng lộ ra vẻ cực kỳ phẫn nộ,

- Như vậy cũng có thể trốn được, lão gia hỏa ngươi là rùa à?

Tất cả những gì vừa rồi nàng làm rất phức tạp, nhưng nói ra lại rất đơn giản, chính là lợi dụng pháp tắc của mình chìm vào trong không gian, tìm kiếm bản thể của mình.

Đây là pháp tắc của nàng, một dòng phân hồn của nàng cũng ở đây, hai bên kết hợp, theo lý mà nói, bất kể bản thể của nàng đang giấu ở đâu, đều có thể khiến thuật pháp nàng thi triển trong phút chốc tìm được, có thể tìm được bản thể, kế hoạch của nàng đã thành công một nửa.

Chỉ là nàng căn bản không tìm thấy vị trí của thuyền, càng đừng nói là cứu bản thể ra.

Nhưng cho dù phẫn nộ cũng vô dụng, cuối cùng phẫn nộ trên mặt nàng hóa thành vẻ khó hiểu rồi lại hóa thành tiếc nuối, sau đó hóa thành chán nản.

Đây đã là cái tốt nhất trong rất nhiều biện pháp mà trước mắt nàng có thể nghĩ đến.

Ai ngờ ngay cả vị trí của thuyền cũng không tìm được, dây bạc chạy không gian, nhưng không có cảm giác phương hướng nào, bản thể của nàng giống như không tồn tại.

Nàng khó có thể tưởng tượng trên thế gian có thứ gì có thể che chắn dây bạc cảm tri sự tồn tại của bản thể nàng, chắc không có thứ gì có thể làm được mới đúng.

Nhưng rất nhanh nàng lại hiểu được, thuyền vốn không thể là tồn tại theo lẽ thường, hiện tại nàng vẫn không nhìn rõ, lão gia hỏa này rốt cuộc là gì, lại có lai lịch gì.

Thất bại cũng không kỳ quái.

- Đã thua rồi, vậy rút ra bài học, chờ lần phụ thân tiếp theo lại thử, nói không chừng có thể thành công thì sao?

Chu Phàm rụt rè an ủi nói.

Hắn sợ Chu Tiểu Miêu cam chịu nổi điên, vậy đến lúc đó lời thề gì cũng vô dụng, nói không chừng nàng sẽ đồng quy vu tận với hắn.

- Đây là ngươi đang châm chọc khiêu khích ta à?

Chu Tiểu Miêu giận dữ hét.

- Không phải, kỳ thật ta là rất hi vọng ngươi có thể thành công, dẫu sao ngươi thành công, sau này nói không chừng ta cũng có thể căn cứ vào ý tưởng của ngươi thoát ly sự khống chế của thuyền, nhưng ngươi cũng biết, loại chuyện này là rất khó, lần này không được, lần sau làm lại là được.

Chu Phàm ho khẽ một tiếng nói.

Hiện tại hắn chỉ mong Chu Tiểu Miêu mau cút đi, trả lại thân thể cho hắn, đừng có làm ra chuyện mất lý trí nào.

- Ta vẫn còn thời gian. Chu Tiểu Miêu cười lạnh nói:

- Đừng hòng ta sẽ trở về như vậy, phụ thân đã nói là chỉ can chưa hết giờ thì thời gian chính là của ta.

- Cái này là đương nhiên.

Chu Phàm đau khổ nói, thời gian chưa hết, hắn cũng không đuổi được Chu Tiểu Miêu đi.

Chu Tiểu Miêu nói là nói như vậy, nhưng trong lòng nàng rất bực, kỳ thật nàng biết những thời gian còn lại này, nàng chính là không làm được gì.

Chỉ cần nàng vẫn trở lại thuyền, nàng cũng không dám làm ra chuyện gì trái với quy củ thuyền định ra, nếu không chính là chỉ tự tìm đường chết mà thôi.

Nàng vươn tay ra cầm lấy phù đại của Chu Phàm, đổ ra thứ bên trong.
Bình Luận (0)
Comment