Chương 1768: Bắt giữ phụ thân
Chương 1768: Bắt giữ phụ thânChương 1768: Bắt giữ phụ thân
Chương 1768: Bắt giữ phụ thân
Hiện tại cuối cùng cũng yên tâm, Không Chuyển Đồng mấy lần khiến hắn lâm vào trong nguy hiểm này cuối cùng cũng bị khống chế rồi.
Chu Phàm ôm lấy Không Chuyển Đồng, quái quyệt loại hình pháp tắc bị pháp tắc của Chu Tiểu Miêu vây khốn, tiểu cẩu và Tiểu Quyển đều tò mò nhìn chằm chằm.
- Phát tài rồi, không biết quái quyệt này có thể bán được bao nhiêu cái chân vịt?
Tiểu Quyển chảy nước miếng nói.
- Nó có thể bán được bao nhiêu cái chân vịt thì ta không biết, nhưng ngươi chắc đáng một trăm cái chân vịt.
Chu Phàm liếc Tiểu Quyển một cái nói.
- Chủ nhân muốn bán đi Tiểu Quyển đáng yêu nhất trong thiên hạ sao?
Tiểu Quyển run rẩy đáng thương nói:
- Nếu phải, vậy có thể để Tiểu Quyển ăn xong một trăm cái chân vịt đổi được đấy không?
Chu Phàm:
Chu Phàm bất đắc dĩ, hắn hướng tầm mắt về Không Chuyển Đồng, hơi trâm mặc.
Đêm qua hắn đã làm hợp đồng với Chu Tiểu Miêu, nếu hắn bắt được Không Chuyển Đồng, vậy phải gọi Chu Tiểu Miêu phụ thân.
Hắn cân nhắc phụ thân có thể sẽ phát sinh các loại tình huống, trước tiên để Tiểu Quyển trở lại trên người hắn, hắn lại nhìn về phía tiểu cẩu.
Tiểu cẩu lắc lắc cái đuôi ngắn nhỏ với hắn.
Chu Phàm không nhìn tiểu cẩu nữa, hắn không để ý tới tiểu cẩu nhìn thấy hắn bị phụ thân, hắn đã sớm biết, chỉ cần không nói ra sự tồn tại của thuyền với người khác thì không có vấn đề gì.
Tiểu Quyển đã sớm chú ý thấy những điều dị thường này của Chu Phàm, Chu Phàm cũng một mực không sao.
Về phần tiểu cẩu liệu có nhìn ra sự tồn tại của thuyền hay không, loại chuyện này xác suất quá nhỏ, dẫu sao trên thuyền có nhiều người dẫn dắt như vậy, vẫn không phải là bị nhốt không thể thoát ra sao.
Chu Phàm hiểu, một khi bị phụ thân, vậy hắn có làm chuẩn bị nhiều tới mấy, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Đây là đấu tranh giữa người dẫn dắt và thuyền, hắn phần lớn thời gian chỉ là một người đứng xem. Cho nên trên thực tế chuẩn bị hắn có thể làm cũng không nhiều.
Sau khi Chu Phàm làm một số chuẩn bị đơn giản, vẻ mặt ngưng trọng yên lặng gọi tên của Chu Tiểu Miêu.
Sau ba lượt như vậy, nhân hồn của Chu Phàm thoát ly lùi vê trong hồn hải.
Hắn khẽ thở dài, nhìn về phía ngoài.
Chu Tiểu Miêu chậm rãi mở mắt, nàng đầu tiên là bình tĩnh nhìn Không Chuyển Đồng hai tay đang cầm, hài lòng gật đầu, sau đó nàng nhìn tình huống xung quanh một chút, lại nhìn về phía tiểu cẩu dưới chân.
Tiểu cẩu vui vẻ vẫy đuôi với nàng.
Ánh mắt Chu Tiểu Miêu nghiêm lại, nàng đương nhiên nhìn ra, có điều rất nhanh lại hừ một tiếng nói:
- Bất kể ngươi là ai, đó là chuyện hậu bối chó đó, chỉ cần ngươi không làm phiền ta, ta cũng mặc kệ ngươi.
Chu Tiểu Miêu nhìn Không Chuyển Đồng, nàng buông hai tay, Không Chuyển Đồng bồng bênh trong không trung.
Bàn tay màu bạc là pháp tắc của nàng, cho dù nàng chỉ có một dòng phân hồn đi ra, nhưng cũng có thể khống chế tự nhiên, khiến Không Chuyển Đồng bồng bềnh trong không trung, căn bản không tính là gì.
- Trở về.
Nàng nói khẽ, mở tay trái ra.
Ngân mô Bao phủ Không Chuyển Đồng phân ra một đạo ngân quang hạ xuống tay trái nàng.
Ngân mô dùng tốc độ mắt người có thể thấy được biến thành một tâng mỏng manh.
- Chu tiền bối, ngươi cũng đừng quên đã đáp ứng ta, đưa ta trở lại nơi bị di chuyển.
Chu Phàm ở trong hồn hải vội vàng nói.
Hắn sợ Chu Tiểu Miêu lát nữa vội quá, quên cả chuyện của hắn, không lưu lại dư lực đưa hắn trở về, đến lúc đó hắn lại bôn ba đi bộ, nói không chừng không biết phải đi một năm một năm rưỡi, thậm chí là vài ba năm, vậy rất khó chịu.
Động tác của Chu Tiểu Miêu khựng lại chút, nàng lạnh lùng nói:
- Biết rồi.
Tay phải của nàng vẽ lên trên Không Chuyển Đồng, trên ngân mô rất nhanh có thêm một đạo phù văn phiền phức.
Khi phù văn lấp lánh, hoàn cảnh chung quanh không ngừng thay đổi.
Cho đến khi dừng lại, dường như chưa từng phát sinh gì. Lửa trại vẫn là đống lửa trại đó, tiểu cẩu dưới chân cũng vẫn còn.
Nhưng trên thực tế Chu Phàm biết hắn đã về tới Nhân Tước Sơn, cho dù chung quanh là đen xì một mảng, hắn không nhìn thấy gì.
Sau khi Chu Tiểu Miêu làm xong việc này, nàng lại hướng sự chú ý lên trên ngân quang ở tay trái, trên mặt lộ ra nụ cười.
Kỳ thật Không Chuyển Đồng không tính là quan trọng, cho dù không có Không Chuyển Đồng, nàng cũng có biện pháp khác, thực sự quan trọng là mượn điều này khiến pháp tắc của nàng thuận lợi ra khỏi thuyền.
Có pháp tắc cường đại mình nắm giữ, nàng có thể đánh cuộc một phen.
Nàng cố ý biểu hiện ra sự coi trọng đối với Không Chuyển Đồng lúc ở trên thuyền chỉ là để dẫn lầm đường thuyền, cho dù hiệu quả có thể rất nhỏ, nhưng nàng vẫn nguyện ý thử một chút.
Lúc tâm tư nàng chuyển động, tay phải cũng vẽ lên trên tay trái.
Theo từng bút của nàng hạ xuống, ngân quang ở tay trái phân ra một tia, hình thành một dây nhỏ cuốn lại thành một đoàn giống như nòng nọc.
Từng đoàn dây nhỏ bồng bềnh trong không trung.