Chuong 1819: bai trach
Chuong 1819: bai trachChuong 1819: bai trach
Chương 1819: Đại trach
Nhưng hắc long sớm đã ngủ say, Chu Tiểu Miêu thì hắn đã trưng cầu ý kiến rồi, nàng nói không có cách gì.
Hơn nữa quay ngược thời gian cũng không phải không có khuyết điểm, hắc long từng nói thời gian qua càng lâu, độ khó hồi tưởng lại càng lớn.
Chu Phàm nghĩ việc này, hắn không nghĩ nhiều nữa, mà là từ trong ngõ nhỏ đi ra.
Thủ vệ trông coi ở cửa ngõ nhỏ thấy Chu Phàm ra vội vàng khom mình hành lễ.
Chu Phàm chỉ vẫy vẫy tay, không nói gì rời đi.
Hai thủ vệ đó ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ vốn cho rằng Chu Phàm khẳng định sẽ giống như ba người Khổ Vinh lúc trước đã tới nơi này, hỏi bọn họ về một số vấn đề của ngõ nhỏ, ai ngờ Chu Phàm lại không nói gì đã rời đi.
Chu Phàm xem xong thi thể phát hiện thi thể, hắn không rời khỏi Thanh Mai Trấn, mà là tới trấn tây.
Giống như người trong trấn nói, người ở trấn tây rất ít, nhà cửa cũng có chút tàn tạ, lúc ban ngày, tráng đinh trong nhà ra ngoài làm việc, phần lớn là người già và trẻ con ở nhà.
Nhìn thấy người ngoài Chu Phàm này, trên mặt tiểu hài mặc quần áo đầy mụn vá, trên mặt tiểu hài đây vết bùn đen lau không sạch vẫn lưu lại biểu cảm sợ hãi rụt rè.
Trên mặt người già lộ ra vẻ cảnh giác chăm chú nhìn Chu Phàm, gần đây thôn trấn phát hiện chết một đại nhân vật, trấn tây của bọn họ là nơi nghèo nhất Thanh Mai Trấn, du nhân bình thường đều sẽ không đến loại địa phương này, bọn họ rất đê phòng người lạ.
Chu Phàm chỉ lộ ra nụ cười hiền lành với bọn họ, không tới gân hỏi, người già trẻ con chỉ nhìn Chu Phàm, không đi theo, cho đến khi thân ảnh của Chu Phàm biến mất trong tâm mắt của bọn họ, bọn họ mới quay đi làm chuyện của mình.
Chu Phàm phát hiện trấn tây có chút âm hàn, nhưng cũng giống như người của Thanh Mai Trấn này, đây là địa hình tạo thành.
Nhà cửa ở trấn tây không nhiều lắm, có một số căn nhà cũ nát còn khóa ngoài, khóa đồng phủ kín bụi bặm, trên cửa gỗ còn giăng mạng nhện, hiển nhiên đã rất lâu rồi không có người ở lại.
Chu Phàm vừa đi, vừa mở ra nhãn nhĩ tị thiệt tứ thức, triển khai điều tra đối với nhà cửa có lẽ có người hoặc không có người, nhưng đi một vòng, cũng không có bất kỳ phát hiện gì, chỉ nghe thấy một số tiếng thì thâm to nhỏ của các lão nhân trấn tây.
- Người đó là ai?
- Không biết, đừng để ý đến hắn.
- Không để ý tới sao được? Vạn nhất hắn là đến làm chuyện xấu thì sao? - Không đâu, quan nhân trên trấn đều rất khẩn trương, nghe nói đội tuần tra và các đại nhân đều lưu ý người từ ngoài đến, ta đoán hắn là người của quan gia.
Một lão nhân khá có kiến thức nói.
Chu Phàm không đóng nhĩ thức, hắn nghe những toái ngôn toái ngữ này, ý đồ từ trong đó tìm kiếm manh mối.
Chỉ nghe một hồi lâu, vẫn không nghe thấy bất kỳ manh mối hữu dụng nào.
Chu Phàm có chút thất vọng rời khỏi trấn tây, lại tìm tới tòa nhà lớn ở trấn nam.
Tòa nhà này luận diện tích thì cũng là số một số hai của Thanh Mai Trấn, theo lý mà nói gia đình chủ nhà sớm đã biến mất, tòa nhà này nên sớm bị quan gia thu hồi, bán cho người có thể mua được, vì sao lại để không ở đó?
Chu Phàm cảm thấy hứng thú, hắn dọc theo bậc thang đi lên, muốn đẩy cửa gỗ vào xem thử.
- Đứng lại.
Một tiểu đội võ giả bảy người nhanh chóng đi tới, mặt mang cảnh giác nhìn Chu Phàm.
Chu Phàm lùi vê.
- Ngươi là ai?
Một hán tử cao lớn có vẻ là người cầm đầu của tiểu đội võ giả quát hỏi.
- Ta đến từ Nghi Loan Ti Phủ.
Chu Phàm lấy ra lệnh bài vứt cho đó hán tử cao lớn.
Hán tử cao lớn tiếp nhận lệnh bài, cẩn thận phân biệt mới hai tay cung kính trả lại quân lệnh bài cho Chu Phàm nói:
- Đại nhân đừng trách, vừa rồi đã đắc tội.
- Ngươi tên gì, vì sao đột nhiên ngăn cản ta?
Chu Phàm nhận lại lệnh bài thản nhiên hỏi.
- Ty chức tên Hàn Túc, là phó đội trưởng đội tuần tra, vừa rồi nghe người trong trấn nói phát hiện có nhân vật khả nghi, ta mới dẫn đội chạy tới.
Hàn Tuc đầu đầy mồ hôi giải thích.
Bởi vì cấp bậc lệnh bài Chu Phàm lấy ra rất cao, có thể có loại lệnh bài này đều là đại nhân vật mà hắn không đắc tội nổi, Hàn Túc mới khẩn trương như vậy.
- Hàn Túc, ngươi là người của Thanh Mai Trấn hay là võ giả ngoại lai?
Chu Phàm hỏi.
- Hồi bẩm đại nhân, ta là người địa phương Thanh Mai Trấn.
Hàn Túc không dám giấu giếm nói. - Tốt lắm, ngươi theo ta vào, những người còn lại thì thủ ở bên ngoài.
Chu Phàm không chút do dự nói.
- Vâng.
Hàn Túc lập tức đáp ứng.
Chu Phàm muốn vươn tay ra đẩy cửa, Hàn Túc thấy vậy vội nói:
- Đại nhân, cửa này bị chúng ta đặt phù cấm chế ở bên trên, người ngoài chỉ có phá cửa mới có thể vào, có điều một khi phá cửa, chúng ta sẽ biết.
Hàn Túc nói xong, từ trong phù đại của mình lấy ra một đạo phù, dán lên trên cửa.
Phù tỏa ra một đạo quang mang màu xanh, cửa gỗ lờ mờ rung rung.