Chuong 1820: Tuong Quy
Chuong 1820: Tuong QuyChuong 1820: Tuong Quy
Chuong 1820: Tuong Quy
- Đại nhân, được rồi.
Hàn Túc bóc phù ra nói.
Chu Phàm hơi gật đầu, hắn do dự một chút nói:
- Ngươi chọn thêm một người theo ta vào.
Hắn là sợ chỉ có hai người ở bên trong, nếu xảy ra chuyện thì khó nói rõ, thêm một người thì tốt hơn.
- Vâng.
Hàn Túc lại từ trong đội ngũ chọn ra một thân tín.
Kỳ thật Hàn Túc không quá hiểu vì sao Chu Phàm muốn thêm một người, nhưng hắn biết nghe lệnh làm việc là không thể sai được.
Chu Phàm đẩy cửa gỗ, đi vào.
Cửa gỗ mở ra, là một viện lạc cỏ dại xum xuê.
Viện lạc liền với đại sảnh tòa nhà.
Chu Phàm bảo hai người Hàn Túc đóng cửa lại, ngăn cách tâm mắt bên ngoài.
- Ngươi biết có bao nhiêu người từng tiến vào nơi này không?
Chu Phàm nhìn dấu chân lộn xộn giam trên đường đá từ viện lạc đi thông tới đại sảnh, không vội đi vào trong, hỏi.
- Chinh Bắc Sứ đại nhân chết trong trấn, người của ti phủ đã tìm kiếm tòa nhà này, nhưng bao nhiêu người thì không rõ.
Hàn Túc rụt rè trả lời.
- Trước kia ngươi đã từng gặp Chinh Bắc Sứ đại nhân chưa?
Chu Phàm lại hỏi.
- Đã từng nhìn thấy từ xa mấy lần, nhưng chưa được nói chuyện.
Sắc mặt Hàn Túc có chút vi diệu nói, cho dù trước kia nói chuyện nhiều với Chinh Bắc Sứ thì hắn cũng không dám nói ra, hiện tại ai cũng hiểu, một khi liên lụy vào trong vụ án của Chinh Bắc Sứ, có thể chính là chỉ có đường chết.
Nhưng hắn ở loại địa phương nhỏ Thanh Mai Trấn này, quả thật không có cơ hội từng được nói chuyện với Chinh Bắc Sứ.
Chu Phàm chỉ thản nhiên liếc Hàn Túc một cái, hắn không cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của Hàn Túc, nhưng hắn vẫn hỏi như vậy, chính là muốn quan sát phản ứng của Hàn Túc một chút, hắn lại nhìn đại sảnh phía trước, chậm rãi nói: - Ngươi là người của Thanh Mai Trấn, vậy nói cho ta biết, ngươi có biết người của tòa nhà này không?
- Biết, khi ấy ta hơn mười tuổi, một thương nhân ngoại lai họ Mai mua tòa nhà này, bọn họ trở thành chủ nhân mới, bọn họ định cư ở Thanh Mai Trấn rất nhiều năm...
Hàn Túc trả lời:
- Cho đến trước khi chuyện xảy ra, trừ vị Mai lão gia thỉnh thoảng xuất ngoại thương hành ra, người khác của Mai gia đều không hay rời khỏi Thanh Mai Trấn.
- Ồ, vậy về sau đã xảy ra chuyện gì?
Chu Phàm chậm rãi hỏi.
- Không biết.
Hàn Túc lắc đầu nói:
- Chúng ta chỉ biết trong một đêm trừ nô bộc của Mai gia ra, mười hai nhân khẩu của Mai gia toàn bộ đều biến mất.
- Lúc ấy người hầu của Mai gia tới báo quan, trấn nha và đội tuần tra xuất động khám xét tòa nhà này một lần, phát hiện vàng bạc tài bảo trong nhà đều bị chuyển đi, vì vậy quan gia cho rằng bọn họ là lặng lẽ bỏ đi, về phần vì sao phải đi đột nhiên như vậy, bỏ lại tất cả người hầu và tòa nhà lớn này không xử lý, vậy thì chúng ta không biết.
- Mười hai nhân khẩu của Mai gia vừa đi, người hầu không còn chủ nhân, kiên trì một đoạn thời gian, thật sự không kiên trì được, toàn bộ đều giải tán, tòa nhà này cũng bỏ không.
Cố sự nhìn thì rất đơn giản, nhưng vẫn không giải quyết được nghi vấn trong lòng Chu Phàm, hắn nhướng mày hỏi:
- Vì sao quan gia để mặc nó để trống nhiều năm như vậy? Không bán lại nó.
- Bởi vì không bán được.
Da mặt Hàn Túc hơi run lên nói:
- Sau khi những người hầu đó rời khỏi, tòa nhà này xuất hiện một số một điểm quái dị.
- Có người nửa đêm đi qua nơi này, nghe thấy có nữ tử đang ca hát hoặc đang khóc.
- Cũng có người nói đi qua cửa lớn, sẽ nhìn thấy cái bóng kỳ quái ngồi ở trước cửa, tựa hồ là Mai lão gia.
- Còn có người nói bọn họ nhìn thấy cửa lớn là màu máu, nhưng rất nhanh lại biến vê màu sắc bình thường, đồng thời cũng nghe thấy trong cửa truyên đến thanh âm di lại.
- Lúc đó quan gia không tiến hành điều tra đối với chuyện này à?
Chu Phàm cắt ngang hỏi.
- Có, nhưng bọn họ không tra được gì, không phát hiện ra tung tích của bất kỳ quái quyệt tử hồn nào, thậm chí đội tuần tra còn phái ra một tổ người ở lại đây một đoạn thời gian, kết quả không có dị thường gì phát sinh.
Hàn Túc nói.
- Cuối cùng bọn họ chỉ có thể quy kết điều này là người trong trấn nghe nhầm đồn bậy, tòa nhà căn bản không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng những lời đồn này vẫn cứ cách một đoạn thời gian lại xuất hiện một lần.
- Vì vậy trấn nha muốn xử lý tòa nhà này, nhưng đối mặt với một tòa trạch viện có thể là quỷ trạch, chỉ cần hỏi thăm trong trấn một chút, đều sẽ không có thương nhân nào nguyện ý bỏ ra nhiều tiền để mua, bán tháo còn không bằng giữ lại để không.
Chu Phàm nghe vậy, trong lòng hắn hiện lên một loại cảm giác quái dị, tựa hồ là có lực lượng nào đó ngăn cản không cho người vào ở tòa nhà này?
Nhưng đã trôi qua tới mười năm, ai có kiên nhẫn lớn như vậy?
Hàn Túc thấy Chu Phàm dường như đang suy tư, hắn và thân tín của hắn đều không dám mở miệng quấy ray Chu Phàm.