Chương 1836: Hồn thân phân ly (2)
Chương 1836: Hồn thân phân ly (2)Chương 1836: Hồn thân phân ly (2)
Chương 1836: Hồn thân phân ly (2)
- Khí cụ tích trữ nhân hồn hay là tu sĩ đại năng xuất thủ mà ta nói, đều chỉ là suy đoán mà thôi, ta chỉ là đang xác nhận hồn thân phân ly là có khả năng tồn tại.
Chu Phàm chậm rãi nói.
- Chu Phàm, vì sao ngươi lại hoài nghi Bách Minh Thành hồn thân phân ly đồng thời nhân hôn còn sống?
Sắc mặt Trân Vũ Thạch trở nên nghiêm túc.
Nếu không có chứng cớ đáng tin, Trân Vũ Thạch cảm thấy phỏng đoán của Chu Phàm rất vớ vẩn, thậm chí là vớ vẩn hơn cả có người nói với hắn thi thể của Bách Minh Thành là giả.
- Bởi vì ta đã xem qua thi thể của Bách Minh Thành, từ thi thể của hắn nghĩ tới khả năng này.
Chu Phàm trâm mặc một chút nói:
- Thi thể của hắn có một vấn đề nhỏ mà có thể các ngươi đã bỏ qua.
- Vấn đề gì? Có thể nói cho ta biết không?
Trần Vũ Thạch do dự nói:
- Nếu không thể, ngươi không cần nói.
- Đương nhiên có thể, bởi vì nếu ta đoán đúng, vậy án này đã kết thúc.
Chu Phàm cau mày nói:
- Hắn không thể trở vê nữa, chúng ta cũng có khả năng vĩnh viễn không tìm thấy hắn, ít nhất đây không phải là thời gian còn lại có thể làm được, không tìm được ta cùng với ba người cạnh tranh đó đều thua.
Nghi hoặc Trong lòng Trần Vũ Thạch càng lúc càng nhiều, nhưng hắn chỉ kiên nhẫn nghe.
- Khi thi thể của Bách Minh Thành bị phát hiện, tứ chi đều bị chặt đứt, Nghi Loan Ti Phủ tìm kiếm khắp nơi, lại không có thu hoạch gì, khi ta xem hồ sơ vụ án và thi thể của hắn, khó tránh khỏi sinh ra một ý tưởng, phương hướng của các ngươi là sai rồi.
Mày Chu Phàm giãn ra nói:
Bất kỳ chuyện gì một khi phương hướng sai, có nỗ lực tới mấy cũng chỉ sẽ càng chạy càng xa.
- Ta căn cứ vào kinh nghiệm của mình, nghĩ tới có thể đổi một góc độ khác để thử, cho nên ta không thích giống như các ngươi nghĩ trăm phương nghìn kế để tìm tung tích hung thủ, việc này có các ngươi đi làm là đủ rồi, ta gia nhập cũng không có nhiều tác dụng.
- Cho nên chuyện thứ nhất ta bảo ngươi làm giúp ta là tìm kiếm tư liệu lúc sinh tiền của Bách Minh Thành, ta thử tìm manh mối hữu dụng từ bản thân người chết.
Vẻ mặt Trân Vũ Thạch trở nên nghi hoặc nói: - Ngươi là từ tư liệu ta sưu tập cho ngươi tìm được manh mối sao?
- Đúng vậy.
Chu Phàm cười nói:
- Đây vốn chính là chuyện chẳng khác nào mò kim đáy bể, kỳ thật ta cũng không ôm kỳ vọng quá lớn, nhưng vận khí của chúng ta không tôi, ta từ trong đây phát hiện một manh mối thú vị.
- Bên trong có ghi chép, nói Bách Minh Thành thích sưu tập quái văn kỳ dị địa phương cùng với một số điển tịch ít thấy, còn có hứng thú nồng đậm với phương pháp tăng thọ.
- Những lời này đã cho ta gợi ý rất lớn.
- Đại nhân, ngươi đã nghe nói tới Bách Minh Thành có sở thích như vậy chưa?
Chu Phàm nhìn Trần Vũ Thạch hỏi.
Bách Minh Thành thích sưu tập quái văn kỳ dị địa phương cùng với một số điển tịch ít thấy, còn có hứng thú nồng đậm với phương pháp tăng thọ.
Trân Vũ Thạch hơi nhíu mày nhớ lại một chút nói:
- Ta chỉ biết hắn thích thu thập một số điển tịch ít thấy, nhưng chưa từng thấy hắn rất cảm thấy hứng thú với phương pháp tăng thọ, Bách Minh Thành này rất nhún mình, không di lai quá gần với ba Tứ Chinh Sứ chúng ta, ta không quá hiểu về hắn.
- Kỳ thật trong phủ ti chắc không ai biết hắn cảm thấy hứng thú với phương pháp tăng thọ, bởi vì sau khi hắn tới Tiêu Lôi Nghi Loan T¡ Phủ chắc sẽ ẩn tàng hứng thú này của hắn.
Chu Phàm chậm rãi nói.
- Cảm thấy hứng thú với phương pháp tăng thọ thì sao? Theo ta biết, không ít tu sĩ đều rất thích nghiên cứu cái này, một nguyên nhân rất quan trọng của tu hành chính là để đạt được thọ mệnh dài lâu hơn.
Trân Vũ Thạch hờ hững nói.
- Cách nói này không có vấn đề, nhưng đại nhân sẽ tốn tâm tư nghiên cứu phương pháp tăng thọ sao?
Chu Phàm hỏi.
- Sẽ không.
Trần Vũ Thạch lắc đầu nói:
- Mọi người đều biết, tăng thọ là một chuyện rất khó khăn, so với tốn tâm tư tìm kiếm vật tăng thọ, còn không bằng nỗ lực tu hành tăng thọ thì thực tế hơn.
- Những người nào cảm thấy hứng thú với tăng thọ nhất?
Chu Phàm lại hỏi. - Loại đoản mệnh hoặc người thọ mệnh sắp hết.
Trân Vũ Thạch không cần nghĩ ngợi nói ngay, hắn nói xong nhíu mày:
- Ta không rõ, chúng ta nói cái này thì có ý nghĩa gì, nếu ta nhớ không nhầm, tuổi thọ của Bách Minh Thành là một trăm mười ba tuổi, hắn vừa không phải loại đoản mệnh cũng không phải người thọ mệnh sắp hết...
Trân Vũ Thạch nói đến đây tạm dừng một chút, rất nhanh mặt lộ vẻ kinh ngạc, có phản ứng nói:
- Chẳng lẽ tuổi thọ của Bách Minh Thành có vấn đề?
- Tuổi thọ của hắn đã được sửa.
Chu Phàm nói.
- Điều đó là không thể.
Trần Vũ Thạch không thể tin được nói:
- Tuổi thọ của con người là trời sinh, nếu có thể tùy ý sửa chữa, vậy chúng ta cũng không cần thiết phải khổ cực tu luyện.