Chuong 1846: Long va long vong
Chuong 1846: Long va long vongChuong 1846: Long va long vong
Chuong 1846: Long va long vong
- Nói như vậy là tiểu tăng có lòng tiểu nhân, vậy hai vị cứ tự tiện.
Khổ Vinh đứng yên nói.
Phượng Tinh Bá và Khương Vũ cũng không động.
Khổ Vinh đi một bước, hai người bọn họ cũng đi theo một bước.
Cứ vậy giằng co một hồi lâu, Khổ Vinh lạnh lùng nói:
- Hai người các ngươi muốn thế nào?
Nếu chỉ có một mình Phượng Tinh Bá hoặc Khương Vũ, Khổ Vinh khẳng định sẽ không chút do dự xuất thủ thử đuổi một người đi, nhưng có hai người ở đây, một mình hắn muốn ra tay đuổi hai người, độ khó này không phải lớn bình thường.
- Không muốn thế nào cả.
Phượng Tinh Bá cười cười nói:
- Ta chỉ là cảm thấy đi một mình quá nhàm chán, cho nên muốn cùng đi với hòa thượng.
- Kéo dài thời gian đối với chúng ta đều không có lợi, biến hóa của vận mệnh là rất nhanh, hòa thượng, ngươi hay là nhanh chóng ra quyết định đi.
Khương Vũ buồn bã nói.
- Quyết định gì?
Khổ Vinh nghiêm mặt nói:
- Chẳng lẽ cho rằng theo ta thì có thể tìm được Chu Phàm sao? Nếu ta có bản sự bực này, cũng không để mất dấu hắn.
- Theo ngươi có thể tìm được Chu Phàm hay không thì ta không biết.
Phượng Tinh Bá lắc đầu nói:
- Nhưng nếu không theo ngươi, khẳng định không tìm thấy Chu Phàm.
- Ba người chúng ta giằng co ở đây, sẽ chỉ tiện nghi cho Chu Phàm, hòa thượng, chúng ta phải nhanh lên một chút, nếu không sẽ một chút cơ hội cũng không có đâu.
- Hai người chúng ta đều biết ngươi biết Chu Phàm ở đâu, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ để ngươi bỏ lại chúng ta mà đuổi theo Chu Phàm à?
Lời nói của Phượng Tinh Bá khiến sắc mặt Khổ Vinh âm tình bất định, Khương Vũ không nói gì, chỉ nhìn Khổ Vinh, hiển nhiên Phượng Tinh Bá đã nói ra suy nghĩ của hắn.
- Vì sao các ngươi nhận định là ta biết tung tích của Chu Phàm?
Khổ Vinh chau mày hỏi.
- Bởi vì chúng ta đều không biết, mà ngươi vừa rồi vội vã rời khỏi, cho rằng chúng ta không nhìn ra sao?
Phượng Tinh Bá cười lạnh nói:
- Vào lúc thế này, chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào, cho dù ngươi đã đoán sai, chúng ta cùng lắm là cùng nhau sai.
- A di đà Phật.
Khổ Vinh thở dài một tiếng, hắn biểu hiện quá gấp rút, nhưng sau khi có suy đoán như vậy, hắn sao có thể không gấp được?
- Ta hoài nghi Chu Phàm đang chạy về Tiêu Lôi Châu Phủ.
Khổ Vinh trâm giọng nói:
- Hắn là cố ý dẫn chúng ta ra khỏi châu phủ, nếu không vì sao lúc ban đầu không thi triển loại thân pháp cực nhanh này?
Vừa rồi hắn một đường đuổi theo, chỉ muốn đuổi kịp Chu Phàm, căn bản không kịp nghĩ nhiều, hiện tại bình tĩnh lại, cân nhắc ra rất nhiều chuyện khác.
- Chẳng lẽ hung thủ vẫn trốn ở châu phủ?
Phượng Tinh Bá hơi ngẩn ra hỏi.
- Không biết, nhưng hắn dẫn chúng ta đến đây, khẳng định có mưu đồ rất lớn.
Khổ Vinh nói xong thi triển thân pháp chạy về Tiêu Lôi Châu Phủ.
Khương Vũ và Phượng Tỉnh Bá vội vàng đuổi theo Khổ Vinh.
Bọn họ cảm thấy Khổ Vinh nói rất có lý, Chu Phàm có thể sẽ về châu phủ.
Nhưng tình huống của bọn họ rất xấu, vị trí đang ở quá xa, cho dù có thể truyền tin, bọn họ không thể quay về, lại có thể mang tới bao nhiêu tác dụng?...
Tốc độ của Chu Phàm rất nhanh, hắn mất thời gian chưa đến một canh giờ đã nhìn thấy tường thành của Thanh Mai Trấn.
Trong nháy mắt hắn nhìn thấy tường thành bắt đầu ngụy trang cách ăn mặc, cũng lấy ra một tấm lộ dẫn.
Lộ dẫn này là giả, nhưng Trần Vũ Thạch chuẩn bị cho Chu Phàm, là đạo cụ Nghi Loan Ti Phủ vì không để bị chú ý bí mật vào thành, ở cửa thành của Thanh Mai Trấn, lộ dẫn như vậy là chân thực đáng tin.
Chu Phàm đi tới, kiên nhẫn xếp hàng một lúc, lấy ra lộ dẫn, cũng thuận lợi thông qua kiểm tra phù trận ở cửa thành.
Sau khi qua cửa lớn của thôn trấn, Chu Phàm chậm rãi đi đến thôn trấn, sau đó re vào một ngõ nhỏ.
Thời gian lâu như vậy trôi qua, cơ sở ngầm của Nghi Loan Ti Phủ ở lại Thanh Mai Trấn là vẫn phải có, nhưng đã không nhiều như lúc trước. Vị trí hiện tại của Chu Phàm cách hiện trường phát hiện thi thể có một đoạn cự ly rất xa, ngõ nhỏ này hắn đã xem qua rồi, không có sự tồn tại của cơ sở ngầm.
Hắn cũng hiểu không có khả năng qua mắt được tất cả, chỉ hi vọng tận lực làm chậm thời gian người ta phát hiện ra sự tôn tại của hắn.
Trước khi hắn sắp trở lại Thanh Mai Trấn đã thông qua Tiêu Tức Phù thông tri cho Trân Vũ Thạch, nhưng nhất cử nhất động của Trần Vũ Thạch đều bị giám thị, Trân Vũ Thạch phải nghĩ cách qua mặt được đám người Viên Ác tới Thanh Mai Trấn giúp hắn cũng không phải một chuyện đơn giản.
Cho nên Chu Phàm quyết định tự mình hành động trước!
Hắn và Trần Vũ Thạch từng suy đoán trạng thái hiện tại của Bách Minh Thành, Bách Minh Thành từ bỏ nhục thân của mình, Bách Minh Thành hiện tại rất có thể ở vào một loại trạng thái yếu ớt.
Cho dù bọn họ nghĩ sai, thực lực của Bách Minh Thành không hao tổn bao nhiêu, Chu Phàm cũng không hề sợ hãi.