Chương 1847: Lòng và lòng vòng (2)
Chương 1847: Lòng và lòng vòng (2)Chương 1847: Lòng và lòng vòng (2)
Chương 1847: Lòng va lòng vòng (2)
Bởi vì nơi này là Thanh Mai Trấn, là địa vực quản hạt của Tiêu Lôi Châu Phủ, Bách Minh Thành không dám đánh lâu với hắn ở đây, một khi triển khai chiến đấu, các tu sĩ võ giả của Nghi Loan Ti Phủ khẳng định sẽ nhanh chóng tới bên này.
Đấn lúc đó hắn lại lộ ra thân phận, tiếp nhận quyền chỉ huy của trận chiến này, cho dù không thắng được Bách Minh Thành, nhưng chỉ cần chống đỡ được đến lúc Trần Vũ Thạch tới hỗ trợ, vậy tất cả sẽ thành kết cục đã định.
Tâm tư của Chu Phàm chuyển động, xác nhận kế hoạch của mình không có bất kỳ sơ hở nào, hắn lấy ra trùng tử đen vỏ tròn, lại lấy ra hộp chứa thi nhục.
Chu Phàm mở hộp, đặt Tâm Hồn Hắc Hoa Trùng lên trên thi nhục, Tâm Hồn Hắc Hoa Trùng không phải sinh linh sống, mà là một loại khí cụ, nhưng khí cụ trùng tử này giống như sống dậy, nó há miệng cắn nuốt thi nhục.
Theo cắn nuốt thi nhục, cánh đen của Tâm Hồn Hắc Hoa Trùng mở ra, thân thể của nó tỏa ra hắc quang.
Tầm Hồn Hắc Hoa Trùng ăn rất nhanh, nó rất nhanh đã ăn sạch thi nhục, giương cánh bay vào sâu trong ngõ nhỏ, nó giống như một đóa quang hoa bay trong không trung.
Sắc mặt Chu Phàm nghiêm lại, Tâm Hồn Hắc Hoa Trùng bay lên đại biểu cho Bách Minh Thành quả nhiên ở đây!
Chu Phàm vừa đuổi theo Tâm Hồn Hắc Hoa Trùng vừa xé xuống mặt nạ da người trên mặt.
Tầm Hồn Hắc Hoa Trùng dẫn theo Chu Phàm rẽ ngang rẽ dọc, rất nhanh có thám tử Nghi Loan Ti bố trí ở Thanh Mai Trấn phát hiện ra Chu Phàm, bọn họ hơi ngẩn ra, không rõ vì sao Chu Phàm lại ở đây?
Vì tin tức bọn họ nghe được là Chu Phàm đã rời khỏi châu phủ.
- Đều đi theo ta.
Chu Phàm lấy ra lệnh bài đặc chế của Nghi Loan Ti Phủ, trầm giọng nói.
Các thám tử do dự một chút vẫn đi theo phía sau Chu Phàm, đồng thời bọn họ lập tức truyền tin cho ti phủ.
Chu Phàm dẫn theo một đám thám tử đuổi theo Tâm Hồn Hắc Hoa Trùng, rất nhanh đã tới đại trạch Mai gia.
Mắt thấy Tâm Hồn Hắc Hoa Trùng sắp bay vào trong đại trạch, một tay Chu Phàm kết ấn, trong thủ ấn một đạo quang mang màu trắng rơi vào trong Tâm Hồn Hắc Hoa Trùng, Tâm Hồn Hắc Hoa Trùng đứng lại trong không trung.
Chu Phàm không ngờ Bách Minh Thành lại trốn trong đại trạch Mai gia, ánh mắt hắn lạnh lùng, vung tay lên hạ lệnh nói: - Gọi tất cả nhân thủ ở lại trấn này tới đây, đuổi người không phận sự xung quanh, thông tri cho ti phủ, hung thủ ở ngay trong đại trạch Mai gia.
Hung thủ trốn trong đại trạch Mai gia?
Sắc mặt các võ giả của Nghi Loan Ti khẽ biến, lập tức tản ra, chạy nhanh quanh đại trạch Mai gia, đồng thời truyền tin tức và.
Chu Phàm thấy các võ giả của Nghi Loan Ti đã triển khai hành động, một tay hắn điểm vào Tầm Hồn Hắc Hoa Trùng, Tâm Hồn Hắc Hoa Trùng lại khôi phục động tác, bay tới đại trạch Mai gia.
Chu Phàm chỉ nhảy lên, muốn theo Tâm Hồn Hắc Hoa Trùng lướt qua tường vây tiến vào trong tòa nhà.
Mà ngoài châu thành, Trân Vũ Thạch đang ngồi trên một chiếc xe ngựa màu đen tới, sau khi hắn có được tin tức Chu Phàm phát, đã nghĩ cách tránh những tâm mắt đang chú ý hắn, rời khỏi châu thành, ngôi trên xe ngựa đến Thanh Mai Trấn.
- Hi vọng có thể đuổi kịp.
Trân Vũ Thạch thầm nghĩ, hắn gọi một tiếng ra ngoài:
- Dừng xe.
Ra khỏi châu thành, đương nhiên không thể lề ma như vậy, hắn muốn xuống xe thi triển thân pháp chạy tới, vê phần trên đường sẽ gặp phải đội tuần tra, cùng lắm là lãng phí một chút thời gian.
Chỉ là xe ngựa không dừng lại, mà là một mực tiến về phía trước.
Bên ngoài tĩnh lặng không tiếng động.
Hai hàng lông mày Trần Vũ Thạch nhíu lại, hắn thở dài một tiếng, sau đó chân nguyên trong cơ thể hóa thành chân khí tản ra.
Răng rắc.
Xe ngựa tan tành. ...
Tầm Hồn Hắc Hoa Trùng giương cánh bay tới đại sảnh.
Trong nháy mắt Chu Phàm hạ xuống đất, thân thể hắn đã được chân khí bao phủ, hắn cảnh giác quan sát xung quanh.
Chuyện phát sinh ngoài tòa nhà rất có thể đã bị Bách Minh Thành biết, hắn không thể không đề phòng.
Tầm Hồn Hắc Hoa Trùng bay vào đại sảnh, lượn vòng ở góc tường đông nam trong phòng, chỉ là ở góc tường đông nam không nhìn thấy gì.
Chu Phàm không tùy tiện tới gần, hắn chỉ phát ra một tiếng cười lạnh, rút đao gỉ, chém ra.
Mười đạo Khoái Đao Cương chém nhanh tới, triệt để bao phủ góc tường đông nam. Mắt thấy sắp chém góc tường đông nam thành từng mảnh.
Lúc này góc tường đông nam truyền đến một tiếng thở dài, một bàn tay đen xì thò ra, mười đạo Khoái Đao Cương bị lực lượng kỳ dị khiến cho dừng lại, sau đó tiêu tán trong không trung.
Góc tường đông nam u ám, có một thân ảnh hiện lên mà ra, thân thể người này ngắn nhỏ, nhưng tứ chỉ lại lớn tới khác hẳn với người thường, điều này khiến hắn cao tới bảy thước.
- Vì sao ngươi biết ta ở đây?
Thanh âm mà thân ảnh cao lớn phát ra trâm thấp, tràn ngập nghi hoặc.
Nhưng động tác của thân ảnh cao lớn không dừng lại, khi thanh âm của hắn phát ra, cả người đã đánh tới Chu Phàm.