Chương 1848: Bánh răng
Chương 1848: Bánh răngChương 1848: Bánh răng
Chương 1848: Bánh răng
Thân thể của Chu Phàm biến mất, đến phía sau thân ảnh cao lớn, hắn lại bổ ra một đao.
Vô số toái vũ màu vàng từ đao gỉ bay ra, phi vũ huy hoàng sáng lạn hoàn toàn bao phủ thân ảnh cao lớn.
Tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên.
Một bộ phận toái vũ màu vàng bắn xuyên qua nóc nhà, đâm thủng mái ngói.
Đại sảnh u ám khi khói bụi bay múa cũng biến thành sáng ngời.
Chu Phàm đã thuấn di đến cạnh tường, híp mắt nhìn thân ảnh cao lớn đón đỡ một chiêu của hắn.
Đây căn bản không thể nói là người, toàn thân hắn từ những bánh răng màu đen lớn nhỏ không đồng nhất tạo thành, tứ chi, thân thể, diện mạo của hắn đều là bánh răng màu đen, chỉ độc có một đôi mắt không phải bánh răng, phát ra hồng quang.
- Khôi lỗi à?
Trong mắt Chu Phàm hiện lên một tia kinh ngạc,
- Bách Minh Thành, ngươi thành như vậy rồi sao?
Những bánh răng khắc phù văn này rất cứng, cho dù là Vũ Đao Cương có lực đâm kinh người cũng chỉ lưu lại vết xước mờ mờ ở trên đó.
- Bách Minh Thành.
Một đôi đồng tử đỏ của người bánh răng nhìn Chu Phàm lạnh giọng nói:
- Xem ra ngươi có thể tìm tới nơi này không phải nhờ vận khí, ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, ta phải giết ngươi.
Xoet xoẹt xoẹt.
Vô số bánh răng từ thân thể hắn bắn ra.
Cả tòa nhà lớn đều bị bánh răng trùng kích sụp đổ.
Các võ giả ở ngoài hét lên sợ hãi, hoặc chặt binh khí ngăn cản bánh răng hoặc vội vàng lui về phía sau né tránh.
Thân ảnh của Chu Phàm sớm bị vô số bánh răng cắn nuốt, bên rìa những bánh răng này vẫn có thể bắn ra đao phong.
Bánh răng vù vù bay về, lại ghép thành người bánh răng.
- Tất cả đều kết thúc rồi.
Người bánh răng nhìn đại trạch Mai gia đã thành phế tích, hắn có chút cảm khái nói:
- Từ hôm nay trở đi, ta không còn là Bách Minh Thành, mà là một quái vật không hơn không kém.
- Ừ, tất cả đều kết thúc rồi.
Thanh âm của Chu Phàm vang lên sau lưng người bánh răng.
Người bánh răng cả kinh, hắn nhưng biết lực công kích bánh răng của mình mạnh thế nào, nhưng vì sao người cạnh tranh của Nghi Loan Ti Phủ này vẫn chưa chết?
Nhưng hắn đã không kịp nghĩ nhiều, bánh răng của thân thể lại di động tới sau lưng hắn, chồng lại.
Một đạo đao cương Ô Hắc Lôi Hồ lượn lờ bổ ra, chém nát mấy bánh răng, chém cho người bánh răng bay ngược ra, nện xuống mặt đất.
Hắn nhanh chóng từ dưới đất nhảy lên, mặt lộ vẻ kinh hãi nói:
- Chân nguyên đao cương?
Nếu không chỉ là đao cương từ chân nguyên tạo thành, không có uy lực như vậy, nhưng người này điên rồi ư? Ở trong chiến đấu không ngờ sử dụng chân nguyên để thôi động đao cương, hắn không có chân nguyên bước tiếp theo sẽ làm thế nào?
Chu Phàm trực tiếp dùng hành động để trả lời người bánh răng, thân thể hắn thuấn di về phía người bánh răng, lại một đạo đao cương từ đao gỉ thoát ly ra.
Đao cương phát ra hỏa diễm màu lam lạnh, nhưng thủy khí ở phụ cận bị nhanh chóng bốc hơi, nhiệt độ tăng cao lên rất nhiều.
Đây lại là chân nguyên đao cương, người bánh răng biến sắc, ở cự ly gân như vậy, hắn không kịp né tránh, vươn tay trái ngăn cản.
Toàn bộ bánh răng ở tay trái của người bánh răng lập tức vỡ vụn, cả người hắn cũng bị trùng kích cho bắn ra, đập sập một bức tường.
Hắn lại lập tức từ trên tường đổ đứng lên, bánh răng trên thân thể không ngừng dịch chuyển sang bên tay trái, tay trái của hắn rất nhanh liên khôi phục lại.
Người bánh răng có chút kinh sợ chăm chú nhìn Chu Phàm, thân thể bánh răng của hắn có được không dễ, cũng không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư của hắn, nhưng dưới uy lực của chân nguyên đao cương, vẫn không chịu nổi một kích.
Người này rốt cuộc còn có thể phát ra bao nhiêu đạo chân nguyên đao cương như vậy?
Người bánh răng chuyển động tâm tư, đồng thời biết mình không thể giết chết tu sĩ trẻ tuổi trước mắt này, hắn nhanh chóng vươn tay ra từ trong thân thể bánh răng lấy ra một hạt châu màu đen, sau đó lập tức bóp nát, sương khói màu đen từ hạt châu bốc ra.
Hắn trở thành loại bộ dạng quỷ này, không thể thi pháp giống như nhân loại, cho nên hắn khi còn là người, đã làm chuẩn bị, hạt châu màu đen này chính là một thủ đoạn chuẩn bị trong đó, sương khói hạt châu này phát ra có thể nhanh chóng mang hắn rời khỏi nơi này.
Chỉ là khi hắn bóp nát hạt châu màu đen, Chu Phàm cũng nhanh chóng hành động, hắn thuan di đến gần người bánh răng, Đức Tự Đao to lớn chém nhanh ra.
Người bánh răng vung hai tay, hơn mười bánh răng màu đen xoay tròn đánh tới Chu Phàm, chỉ cần cho hắn một chút thời gian, hắn có thể thoát đi.
Nhưng Đức Tự Đao tỏa ra quang mang màu xám, hóa thành đao mang sáng lạn rực rỡ, nghiền nát hơn mười bánh răng màu đen lượn vòng bay đến đó.
Rắc.
Đao mang xet qua bả vai người bánh răng, chém đứt vai hắn xuống.
Đầu bay trong không trung, trong miệng hắn phát ra tiếng gâm, nhưng hắn không làm gì được, chỉ có thể để mặc đầu mình rơi xuống đất.