Chương 1849: Xuất đao
Chương 1849: Xuất đaoChương 1849: Xuất đao
Chuong 1849: Xuat dao
Chu Phàm lại vung cự đao, thổi tan sương khói lượn lờ ở nửa thân dưới của người bánh răng.
Hắn làm xong những cái này mới cảnh giác nhìn chằm chằm đầu người bánh răng rơi dưới đất.
Xác nhận đầu của người bánh răng dường như không thể làm gì nữa, Chu Phàm mới thở phào, đao vừa rồi là đạo thức Quy Nhất vẫn chưa thành thục.
- Ta đúng là ngốc, nên sớm rời khỏi mới đúng, vì sao phải ở lại chỗ này?
Bánh răng của người bánh răng đang không ngừng chuyển động, hắn phát ra thanh âm ảo não.
- Thế này là sao?
Thanh âm của Viên Ác vang lên sau lưng Chu Phàm.
Chu Phàm cất đao vào vỏ, hắn xoay người nhìn Viên Ác, hơi nhíu mày, hắn không ngờ lại là Viên Ác tới trước, Trần Vũ Thạch đâu?
Các võ giả của Nghi Loan T¡ Phủ cũng vây tới, đồng thời xua đuổi võ giả lớn mật ý đồ tới gần quan sát.
Chiến đấu giới hạn ở đại trạch Mai gia bỏ hoang không người, lại dưới công kích cường thế của Chu Phàm, người bánh răng căn bản không thể làm ra chống cự hữu lực, cho nên trận chiến này không có người, chỉ có mấy võ giả vô ý bị bánh răng quét trúng mà bị thương.
- Đại nhân, ta bắt được chủ mưu của vụ án Bách Minh Thành.
Chu Phàm bình tĩnh chắp tay hành lễ, hắn muốn chứng thực công lao trước đã rồi tính.
- Ngươi là nói quái quyệt bánh răng này à?
Viên Ác khinh thường cười lạnh nói:
- Lừa gạt.
Thân thể Viên Ác lay động, trong nháy mắt đã tới dưới đầu bánh răng, cũng không thèm nhìn mà một cước giam giảm xuống đầu bánh răng, một cước sử dụng chân nguyên nhanh tới tuyệt luân, như lôi đình vạn quân.
Chân giẫm xuống đầu bánh răng của Viên Ác nhanh, nhưng lưỡi đao sắc bén bổ về phía đầu hắn cũng không chậm.
Sắc mặt Viên Ác khẽ biến, nếu hắn giãm xuống đầu bánh răng, đao có thể sẽ chém đứt đầu hắn.
Gần như là bản năng, thân thể Viên Ác nhấp nhoáng sang phía bên trái, tránh được một đao này. Một cước này của hắn chung quy vẫn không giam xuống.
Ánh mắt Viên Ác lạnh lùng nhìn Chu Phàm vừa chém một đao về phía hắn, trầm giọng nói:
Ngươi muốn giết ta?
Võ giả vây quanh nơi này đều kinh ngạc nhìn về phía Chu Phàm, bọn họ cảm thấy Chu Phàm không khỏi quá lớn mật, không ngờ dám ra tay với Chinh Đông Sứ.
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Viên Ác đại nhân nói đùa rồi, sao ta có thể làm loại chuyện này?
- Ngươi cho rằng mắt người khác đều mù à?
Viên Ác cười lạnh nói:
- Dám mưu đồ hại Tứ Chinh Sứ...
- Ta là bổ một đao, nhưng không phải muốn giết đại nhân, chỉ là để không cho đại nhân làm hỏng chứng cớ quan trọng.
Chu Phàm bình tĩnh ngắt lời nói:
- Đại nhân không phải cũng tránh đi như ta nghĩ ư? Đao của ta ngay cả một sợi tóc của đại nhân cũng không chạm vào được.
- Già mồm át lẽ phải.
Trên mặt Viên Ác lộ ra nộ ý nói:
- Nếu ta không tránh...
- Nếu Đại nhân không tránh, đao của ta đương nhiên cũng không dám chém xuống, nếu không ta không phải là muốn tìm chết sao?
Chu Phàm lắc đầu lại ngắt lời.
Các võ giả vây xem ở đây đều ngơ ngác nhìn nhau, nhưng bọn họ cảm thấy Chu Phàm nói rất có lý, Viên Ác không tránh, Chu Phàm cũng không thể thật sự dám giết Viên Ác.
Nói đến cùng vẫn là Viên Ác sợ.
Viên Ác tức đến toàn thân run rẩy, hắn không phải sợ, mà là dưới loại tình huống này ai dám lấy tính mạng của mình mà cược?
- Ngược lại là đại nhân, vì sao lại vội hủy hoại chứng cớ như vậy?
Chu Phàm nói sang chuyện khác:
- Là đại nhân có tư tâm hay là đại nhân có dính dáng không thể cho ai biết với chủ mưu án của án này?
Các võ giả của Nghi Loan Ti sắc mặt nghiêm lại, nhìn về phía Viên Ác.
- Mỏ nhọn răng sắc. Viên Ác cười nhạo nói:
- Ngươi tùy tiện tìm một quái quyệt bánh răng nói là hung phạm của vụ án Bách Minh Thành, muốn lừa ai? Ta là ghét loại hành vi lừa gạt này của ngươi.
Kỳ thật Viên Ác đã đến được một hồi lâu, lờ mờ biết là có chuyện gì, chính bởi vì biết, cho nên hắn mới muốn hủy diệt đầu bánh răng.
Đâu bánh răng vừa hủy, không ai nói được án này là thế nào, Đại Phật Tự vẫn còn cơ hội với chức Chinh Bắc Sứ, chứ không phải sẽ rơi vào trong tay phái hệ thư viện.
- Chứng cớ là thật hay giả, cứ phải nghiệm chứng rồi mới biết, hành vi nóng vội muốn làm hủy diệt chứng cớ của đại nhân sẽ dẫn tới hoài nghi.
Chu Phàm vẫn không mặn không nhạt nói.
Chu Phàm lại liếc đầu người bánh răng, từ sau khi Viên Ác xuất hiện, người bánh răng không nói chuyện nữa.
Nhưng mắt người bánh răng vẫn phát ra hông quang, hắn không nói gì có thể là cảm thấy đã không có hi vọng.
Sắc mặt Viên Ác hơi trầm xuống, nhưng Chu Phàm đã nói như vậy, nếu hắn lại ra tay, sẽ không thể dùng lỗ mãng để giải thích, khó tránh khỏi sẽ bị người ta gièm pha.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trân Vũ Thạch từ bên ngoài bước vào hỏi.
Nhìn thấy Trần Vũ Thạch đến, Chu Phàm mới thở phào, như vậy chỉ cần người bánh răng mở miệng, vậy tất cả đã được quyết định rồi.