Chương 1850: Xuất đao (2)
Chương 1850: Xuất đao (2)Chương 1850: Xuất đao (2)
Chuong 1850: Xuat dao (2)
Trong lòng Viên Ác thở dài tiếc nuối, Trần Vũ Thạch không đến, có lẽ hắn còn có thể làm gì đó, hiện tại Trân Vũ Thạch đến, hắn không thể lại làm ra chuyện nhằm vào Chu Phàm.
Chu Phàm kể lại cho Trần Vũ Thạch, đương nhiên không cố ý nhắc tới chuyện Viên Ác muốn hủy diệt đầu của người bánh răng, bởi vậy làm vậy là không có ý nghĩa, khó có thể tạo thành thương tổn thực chất gì đối với Viên Ác.
Nhưng hành vi này của Viên Ác, Chu Phàm xem như đã nhớ kỹ.
Hơn nữa Viên Ác cũng cho hắn một bài học, ở trước mặt ngoại địch, Nghi Loan Ti có lẽ có thể đoàn kết nhất trí, nhưng khi dính dáng tới quyên lực phái hệ trong ti phủ, có một số người chính là không từ thủ đoạn, cái gì cũng có thể làm được.
- Viên Ác đại nhân, Chu Phàm đã Chu Phàm đã bắt được nghi phạm của vụ án Bách Minh Thành, vậy trước tiên mang nghi phạm về ti phủ thẩm tra một phen, ngươi thấy sao?
Trân Vũ Thạch dùng khẩu khí thương lượng nói.
Trân Vũ Thạch suy đoán người bánh răng này chính là Bách Minh Thành, nhưng hiện tại trước khi được chứng thực, Trần Vũ Thạch không nói người bánh răng là Bách Minh Thành.
- Ta không có ý kiến.
Viên Ác thản nhiên nói, hắn cũng không nói ra được bất kỳ lý do phản đối nào.
Được Viên Ác gật đầu đồng ý, Trần Vũ Thạch hạ lệnh cho các võ giả Phù Sư dọn dẹp chiến trường.
Đầu và thân thể bánh răng của người bánh răng được tách ra bỏ vào trong lồng giam phù văn được Nghi Loan Ti Phủ mượn từ đội tuần tra của trấn, sau đó Chu Phàm và Trần Vũ Thạch tự mình mang đầu của người bánh răng tới châu thành.
Về phần Viên Ác đã sớm lấy cớ có việc rời khỏi trước.
Chu Phàm và Trần Vũ Thạch cưỡi ngựa, không vội thẩm vấn đầu người bánh răng, bọn họ muốn về Nghi Loan Ti mới thẩm vấn.
Sau khi rời khỏi Thanh Mai Trấn, Trần Vũ Thạch cười khổ giải thích:
- Sở dĩ ta tới chậm như vậy, đó là bởi vì trên đường không cẩn thận trúng phải cạm bẫy mà tu sĩ bố trí, mất một phen công phu mới thoát ra được.
- Đại nhân không bị thương chứ?
Chu Phàm hỏi.
- Vậy thì không, chỉ không tóm được tu sĩ đó.
Trân Vũ Thạch hơi nhíu mày nói:
- Xa phu lái xe ngựa ngã ở nửa đường, bị thương, nhưng cũng không đáng ngại, chờ hắn tỉnh lại thì sẽ hỏi, nhưng ta phỏng đoán muốn tìm được tu sĩ đó là rất khó.
- Có thể là ai làm?
Chu Phàm hỏi.
- Cái này thì khó nói.
Trần Vũ Thạch lắc đầu nói.
Chu Phàm hơi trâm mặc, nếu để hắn đoán, Đại Phật Tự, thế gia, phái Dã Hồ đều có khả năng phái ra tu sĩ đến quấy nhiễu Trần Vũ Thạch đi giúp hắn, đương nhiên cũng có khả năng là thế lực đối địch của quan gia.
May mà người bánh răng không khó đối phó, chỉ sợ những người trốn trong chỗ tối đó cũng không ngờ một mình hắn có thể giải quyết được cả sự kiện.
Sau khi người bánh răng bị áp tải vào Nghi Loan Ti Phủ ở ương thành, ba người Trần Vũ Thạch, Viên Ác, Hòa công công tụ ở phòng nghị sự, nghe Chu Phàm kể lại chân tướng của tình tiết vụ án.
Sau khi Chu Phàm nói xong, Trần Vũ Thạch đã sớm biết chỉ tiết của án kiện, hắn không cảm thấy bất ngờ.
Lúc trước Viên Ác ở Thanh Mai Trấn cũng nghe được vài câu, hắn bảo trì bình tĩnh nhất định, chỉ độc có trong mắt Hòa công công là lộ vẻ kinh ngạc.
Cho dù hắn kiến thức rộng rãi, nhưng án kiện như vậy cả đời vẫn là lần đầu tiên được thấy.
- Nói như vậy, Bách Minh Thành vẫn chưa chết, tất cả đều là hắn thiết kế, để khiến Nghi Loan Ti cho rằng hắn đã chết sao?
Hòa công công dùng thanh âm bén nhọn nói.
- Đây chỉ là lời nói một phía, sự thực thế nào vẫn còn phải đợi xác minh.
Viên Ác nhìn Chu Phàm chất vấn:
- Ngươi nói người bánh răng là Bách Minh Thành, nó có thừa nhận không? Cho dù nó nói nó là Bách Minh Thành, chúng ta làm thế nào để biết nó chính là Bách Minh Thành?
- Ai biết nó có phải là bị người dụng tâm kín đáo bức ép mới thừa nhận không?
Lời nói của Viên Ác rất âm hiểm, Bách Minh Thành đã thành bộ dạng quỷ này, không ai nhận ra được, nếu hắn kiên trì nói như vậy, vậy án này vĩnh viễn cũng không thể kết thúc.
- Viên Ác đại nhân nói rất có lý, Chu Phàm ngươi có biện pháp nào có thể chứng minh hắn chính là Bách Minh Thành không?
Hòa công công bảo trì thái độ không thiên vị nói.
Bầu không khí trong phòng nghị sự trở nên yên lặng.
Trân Vũ Thạch nhíu mày, trên đường về hắn không nghĩ tới đề này, nếu là như vậy cho dù người bánh răng thừa nhận hắn là Bách Minh Thành, người bánh răng nắm rõ chuyện của Bách Minh Thành như lòng bàn tay, nhưng Viên Ác cũng có thể kiên trì nói là có người trước đó đã nói với người bánh răng.
Vậy chẳng phải là vĩnh viễn không thể chứng thực người bánh răng chính là Bách Minh Thành sao?
- Ba vị đại nhân, kỳ thật muốn chứng minh người bánh răng là Bách Minh Thành ta nói, chuyện này rất đơn giản.
Chu Phàm khẽ cười nói:
- Chỉ cần bóc nhân hồn của Bách Minh Thành từ trong bánh răng ra, không phải là nhìn cái rõ ngay sao?