Chương 1855: Thiên nam lai sứ (2)
Chương 1855: Thiên nam lai sứ (2)Chương 1855: Thiên nam lai sứ (2)
Chuong 1855: Thien nam lai sd (2)
-Vay nguyen nhan la gi?
Khương Vũ nhíu mày khổ tư, sau đó rất nhanh hắn lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ:
- Ta hiểu rồi, không phải Chu Phàm quá đặc biệt, đây là ma luyện vận mệnh an bài cho ta, còn có tiền đồ xuất sắc rực rỡ hơn đang chờ ta.
- Một Chinh Bắc Sứ mà thôi.
Khương Vũ cười lắc đầu:
- Rồi sẽ có một ngày, Chu Phàm sẽ biết, hắn chỉ có thể ngước nhìn ta đứng trên đỉnh núi.
Khương Vũ cười to mà đi. ...
Lại bình tĩnh trôi qua mấy ngày, trong thời gian mấy ngày này, Chu Phàm một mực khắc khổ tu luyện, có dịch Kim Nguyệt Khâu Thụ phụ trợ, chân nguyên trong cơ thể hắn càng tích càng nhiều, hắn phỏng đoán không quá bảy ngày là có thể thuận lợi tiến vào Hóa Nguyên Trung Kỳ.
Nếu không có hóa nguyên vật đỉnh cấp dịch Kim Nguyệt Khâu Thụ này hỗ trợ, tốc độ của Chu Phàm cũng không thể nhanh như vậy.
Nhưng dịch Kim Nguyệt Khâu Thụ cũng không còn lại được bao nhiêu.
Nếu tu sĩ Đạo cảnh khác có thể một lần có được nhiều dịch Kim Nguyệt Khâu Thụ như vậy chắc có thể thuận lợi đạt tới Hóa Nguyên Hậu Kỳ, nhưng Chu Phàm lại không thể, bởi vì chân khí của hắn quá hùng hậu, muốn chuyển hóa toàn bộ thành chân nguyên, đương nhiên sẽ tiêu tốn nhiều thời gian hơn tu sĩ bình thường.
Trừ khắc khổ tu luyện công pháp, thuật pháp, Chu Phàm cũng đặt một bộ phận thời gian ở Tiêu Lôi Thư Viện, hiện tại Tiêu Lôi Thư Viện đối với hắn mà nói vẫn rất thần bí, người nơi đó đến vô ảnh đi vô tung, có điều Chu Phàm mặc kệ những việc này, toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt ở trong tàng thư phòng.
Hắn vừa tiến vào Đạo cảnh không lâu, thiếu rất nhiều thường thức của Đạo cảnh, mà những thường thức này, ở tàng thư phòng phần lớn đều có thể có được giải đáp hữu hiệu.
Trải qua khắc khổ đọc trong đoạn thời gian này, hắn mới không còn là gà mờ không hiểu gì vê Đạo cảnh.
Mà trong cuộc sống bình tĩnh này, mùa đông dần dần tới cuối, mấy ngày nay châu thành và ngoại trấn deu đang cử hành Khánh Hoạt Tiết long trọng.
Có điều cái này không liên quan gì tới Chu Phàm chỉ có một thân một mình, hắn từ châu thành mua rất nhiều đồ, lợi dụng con đường của tỉ phủ gửi về, nhưng thế giới này đồ có thể đến nơi hay không luôn là một ẩn số.
Khánh Hoạt Tiết rất náo nhiệt, nhưng Chu Phàm chỉ có một thân một mình lại không cảm thấy cô độc vắng vẻ, sinh hoạt của hắn toàn bộ đều bị tu luyện lấp kín, mỗi ngày sau khi làm xong đều nằm xuống ngủ.
Sáng sớm ngày thứ ba sau Khánh Hoạt Tiết, Chu Phàm vốn muốn giống như trước kia tới thư viện đọc sách, cho dù đoạn thời gian này ở tàng thư phòng thư viện đọc không ít sách, nhưng sách có thể đọc trong tàng thư phòng vẫn còn rất nhiều, chỉ là tiểu lại của Nghi Loan Ti sớm đã ở khách sạn tìm được Chu Phàm, nói Trần đại nhân bảo hắn tới ti phủ một chuyến.
Chu Phàm không nói hai lời đáp ứng ngay, trong lòng hắn suy đoán rất có thể là án kiện của Bách Minh Thành có kết quả.
Chu Phàm thu thập đơn giản một chút, cùng tiểu lại ngồi xe ngựa của Nghi Loan Ti tới Nghỉ Loan T¡ Phủ ở trung tâm ương thành.
Chu Phàm được tiểu lại trực tiếp dẫn tới phòng làm việc của Trần Vũ Thạch, sau đó tiểu lại vội vàng rời đi.
Chu Phàm kiên nhẫn đợi một lúc, liên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Chỉ là tiếng bước chân hắn nghe được là của hai người.
Mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, có điều vẫn đứng lên.
Đi vào là Trần Vũ Thạch, nhưng bên cạnh Trân Vũ Thạch còn có một nam tử trung niên ăn mặc như thư sinh, là loại người phát ra phong độ trí thức nông đậm.
Khiến người ta vừa nhìn một cái đã theo bản năng cho rằng hắn học thức uyên bác, trên thực tế hắn quả thật là người học thức uyên bác, cho dù ở thư viện, cũng không có mấy ai dám nói có học thức uyên bác hơn hắn.
- Vị này là đại đệ tử thánh nhân Đoan Mộc tiên sinh.
Trân Vũ Thạch vội vàng dẫn kiến cho Chu Phàm:
- Đoan Mộc tiên sinh, vị này chính là Chu Phàm.
Tiêu Lôi Châu Phủ cũng không ngờ người bên Thiên Nam Đạo tới lại là Đoan Mộc Tiểu Hồng, loại đại nhân vật như Đoan Mộc Tiểu Hồng, cho dù là Thiên Nam Đạo Chủ cũng không thể chỉ huy được, cho nên chỉ có thể là Đoan Mộc Tiểu Hồng tự muốn tới, cho nên hắn mới tới.
- Đoan Mộc tiên sinh.
Chu Phàm vừa nghe thấy là đại đệ tử của thánh nhân thư viện, vội vàng chắp tay hành lễ.
Nhưng trong lòng hắn lại rất tò mò, thánh nhân thư viện thu hơn một trăm đồ đệ, loại như Trọng Điền xếp ở gần cuối, tuổi tác cũng không nhỏ, vị đại đệ tử của thánh nhân thư viện, đại sư huynh của thư viện này nhìn thì chỉ hơn bốn mươi tuổi... Đây không phải có thuật trú nhan thì chính là tốc độ tu luyện cực nhanh, cho nên nhìn mới vẫn duy trì ở bộ dạng hơn bốn mươi tuổi.
Chu Phàm nghiêng về cái sau hơn.
- Chu Phàm, ta đã muốn gặp ngươi từ rất lâu rồi. Đoan Mộc Tiểu Hồng ôn hòa cười nói. Ta đã muốn gặp ngươi rất lâu rồi...