Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1170 - Chương 1856: Hồn Haituu

Chương 1856: Hồn HaiTuu Chương 1856: Hồn HaiTuuChương 1856: Hồn HaiTuu

Chương 1856: Hồn Hải Tửu

Đoan Mộc tiên sinh, ngươi đừng nói những lời như vậy, ta nổi cả da gà rồi... Chu Phàm oán thâm một câu ở trong lòng, mới hơi ngẩn ra hỏi:

- Đoan Mộc tiên sinh lúc trước đã nghe qua về ta rồi à?

- một bài thơ Cúc Hoa Đài, một bài từ Thanh Thanh Mạn Tầm Tầm Mich Mịch của ngươi, Chu hoa cúc vang danh thiên hạ, đã được truyền vào Kính Đô, sao ta có thể không biết?

Đoan Mộc Tiểu Hồng cười nói.

Chu hoa cúc. .. Tim Chu Phàm thắt lại, hắn cười gượng nói:

- Chỉ là chuyết tác (tác phẩm kém cỏi), khiến Đoan Mộc tiên sinh chê cười rồi.

- Đây không phải là chuyết tác, bất kể là sự hào hùng của Cúc Hoa Đài hay là sự uyển chuyển hàm xúc của Thanh Thanh Mạn Tâm Tầm Mịch Mịch đều là không thể bới móc...

Đoan Mộc Tiểu Hồng nghiêm mặt nói:

- Ít nhất ta rất khó viết ra được tác phẩm hay như vậy, đừng có khiêm tốn thế...

- Chỉ là ngẫu nhiên, hiện tại bảo ta viết cũng không viết ra được.

Chu Phàm ho khan một tiếng, hắn không muốn người khác nói với hắn nhất chính là về thi từ.

- thi từ có thể truyên lại đời sau có bài nào không phải là ngẫu nhiên? Nhưng cho dù là linh cảm tới, cũng phải có thiên phú mới có thể viết được.

Đoan Mộc Tiểu Hồng rung đùi đắc ý nói:

- Ta nghe Trọng sư đệ nói ngươi sau này không định viết thi từ nữa, như vậy không tốt đâu.

Chu Phàm cảm thấy có chút đau đầu, hắn ho khan một tiếng nói:

- Đa tạ sự dạy bảo của Đoan Mộc tiên sinh, ta sẽ nghiêm túc cân nhắc đề nghị của ngươi.

Còn viết thi từ nữa ta chính là chó. .. Trong lòng Chu Phàm yên lặng bổ sung câu này.

- Đoan Mộc tiên sinh, ngươi không phải còn có chuyện khác muốn nói với Chu Phàm à?

Trần Vũ Thạch cười nói.

Trần Vũ Thạch là xuất thân thư viện, nhưng không có hứng thú với đạo thi từ, hắn nghe mà cũng có chút bực.

- Chuyện khác đương nhiên quan trọng, nhưng thi từ cũng không phải việc nhỏ.

Trên mặt Đoan Mộc Tiểu Hồng lộ ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu, không nhắc tới thi từ nữa, mà là nói:

- Lần này ta tới đây là vì chuyện của Bách Minh Thành.

Chu Phàm nghiêm túc lắng nghe. - Ta đã xác nhận, người bánh răng ngươi bắt được chính là bản nhân Bách Minh Thành.

Đoan Mộc Tiểu Hồng khẽ cười nói.

- Chu Phàm, chúc mừng.

Trân Vũ Thạch cười nói:

- Ngươi phá được vụ án Bách Minh Thành, tin rằng bên Thiên Nam Đạo rất nhanh sẽ phát ra lệnh thăng nhiệm, đến lúc đó ngươi chính là Chinh Bắc Sứ của Tiêu Lôi Châu Phủ rồi.

- Mà ngươi cũng là người trong lớp chữ Giáp khóa này của Đại Ngụy, xuất nhiệm Tứ Chinh Sứ nhanh nhất.

Trong mắt Trần Vũ Thạch có chút hâm mộ, hắn cũng xuất thân lớp chữ Giáp, nhưng cũng không biết phải làm bao nhiêu năm mới lên được Tứ Chinh Sứ, mà Chu Phàm vừa thi vào lớp chữ Giáp không bao lâu, dưới cơ duyên xảo hợp lại có được cơ hội như vậy.

Đương nhiên tất cả những điều này vẫn là vì Chu Phàm đủ mạnh, bắt được cơ hội ngàn năm một thuở này.

Chu Phàm cũng cảm thấy rất hưng phấn, hắn mất nhiều tâm tư như vậy, một vạn con sâu xám lớn để mua Tầm Hồn Hắc Hoa Trùng cũng không lãng phí.

Chu Phàm bỗng nhiên lại nghĩ tới không biết tin tức của Hoạt Tử Thi có hỏi ra được gì không?

Nhưng hắn không mở miệng hỏi việc này, bởi vì đây đã là tin tức tuyệt mật, cho dù là Tứ Chinh Sứ cũng chưa chắc có thể được phép biết.

Tuy Chu Phàm tò mò với tin tức về Hoạt Tử Thi, nhưng cũng không đến mức nhất định phải biết, Hoạt Tử Thi sẽ thế nào cũng không có liên quan nhiều tới hắn.

Chu Phàm hiểu nếu Đoan Mộc Tiểu Hồng muốn nói thì đã sớm nói rồi, nhưng đại nhân vật như Đoan Mộc Tiểu Hồng đích thân tới, cần hắn chính miệng hứa cho Bách Minh Thành được sống sót, Bách Minh Thành không có lý do nào lại không nói.

Đương nhiên với hành vi Bách Minh Thành đã phạm phải, cho dù lập công chuộc tội có thể sống sót, cũng sẽ bị nhốt tới chết.

- Chu Phàm.

Đoan Mộc Tiểu Hồng lại nhìn Chu Phàm cười nói:

- Ngươi đã tiến vào Hóa Nguyên Cảnh, lại sắp thăng nhiệm Chinh Bắc Sứ, thư viện chúng ta trước nay sẽ không bạc đãi người có tiềm lực cực lớn như ngươi.

- Cho nên ta quyết định ta thay thư viện thưởng cho ngươi, không biết ngươi nói gì? Bất kể là khí cụ, đan dược, công pháp thuật pháp đều được.

- Ta muốn hóa nguyên vật đỉnh cấp. Chu Phàm do dự một chút nói.

Dịch Kim Nguyệt Khâu Thụ của hắn sắp dùng hết, mà hiện tại hắn cũng không có bao nhiêu sâu xám lớn để đổi hóa nguyên vật, như vậy tu luyện khó tránh khỏi sẽ chậm lại.

- Hóa nguyên vật đỉnh cấp à?

Đoan Mộc Tiểu Hồng tháo túi bạc bên hông xuống, bấm tay búng một cái, một đạo quang mang màu bạc chui vào trong túi, rất nhanh có quang mang màu bạc bay ra.

Phốc một tiếng, một thùng rượu gỗ lim cao bằng nửa người trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Túi bạc đó của Đoan Mộc Tiểu Hồng hiển nhiên là một túi trữ vật.

Nhưng Chu Phàm không nghĩ nhiều, mà là nhìn chằm chằm thùng rượu gỗ lim cao bằng nửa người đó, trên mặt thùng khắc phù văn phong ấn.
Bình Luận (0)
Comment