Chương 1858: Ăn mèo
Chương 1858: Ăn mèoChương 1858: Ăn mèo
Chuong 1858: An meo
Cho dù là biện pháp dùng trận pháp truyền tống cự ly trung doan nối tiếp, giá vốn cũng tương đương với truyền tống cự ly xa.
Nếu không địa phương xuất hiện quái quyệt cường đại khó đối phó, trực tiếp để cường giả thông qua trận pháp truyền tống hàng lâm là có thể giải quyết.
Bất chấp giá vốn để cường giả hàng lâm cứu người... Đó là chuyện không có khả năng, ở thế giới tàn khốc này, những tài nguyên có thể dùng để tu hành này là còn quý hơn cả mạng người.
Cho nên rất nhiều lúc, địa phương xuất hiện quái quyệt cường đại, chỉ có thể tự địa phương nghĩ biện pháp giải quyết, nếu không giải quyết được, cứu viện không thể tới đúng lúc vậy chỉ có thể chờ chết.
Đoan Mộc Tiểu Hồng nhìn thì chậm rãi đi tới kỳ thật tốc độ cực nhanh, đang nhớ lại những lời này đã nói khi gặp mặt Chu Phàm, hắn cười cười hài lòng.
Chu Phàm xuất sắc hoàn thành lần cạnh tranh này, còn bước vào Đạo cảnh, Đoan Mộc Tiểu Hồng đã cơ bản khẳng định, Chu Phàm chính là 'Một tuyến sinh co mà lão sư nói.
Cho nên hắn mới không chút đau lòng tặng cho Chu Phàm một thùng lớn Hồn Hải Tửu, hiện tại không làm tốt quan hệ với 'Một tuyến sinh cơ' này thì lúc nào mới làm?
Nếu vạn nhất đoán sai. .. Vậy cũng không sao, coi như thay thư viện không tiếc giá vốn bồi dưỡng nhân tài.
Nhưng hắn không cho rằng mình sẽ nhìn lầm, Chu Phàm chính là người lão sư muốn tìm!
- Ái chà chà, đáng tiếc ta không biết nói lời hay, cũng không am hiểu nịnh bợ, cũng không biết một thùng Hồn Hải Tửu như vậy đó quá nhỏ nhen không?
Đoan Mộc Tiểu Hồng có chút buồn rầu nghĩ.
- Lão sư bảo ta ôm chặt đùi Chu Phàm, nhưng ta tốt xấu gì cũng là đại sư huynh thư viện, sao có thể làm chuyện nghênh ngang ôm đùi người khác.
- Không được, không được, vì lão sư, vì thư viện ta phải tâm thái đoan chính mới được, lần sau gặp mặt không thể nhỏ mọn như vậy, một thùng Hồn Hải Tửu là quá hẹp hòi, ừ, chắc hắn sắp bước vào Nguyên Dịch Cảnh rồi, vậy ta sẽ chuẩn bị một số thứ tốt có thể dùng ở Nguyên Dịch Cảnh cho hắn mới được. ...
Mùa xuân tới, vạn vật khôi phục.
Nhưng dư hàn của mùa đông vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Sau khi Chu Phàm dùng hết chỗ dịch Kim Nguyệt Khâu Thụ cuối cùng, cũng thuận lợi tiến vào Hóa Nguyên Cảnh trung kỳ.
Nếu những tu sĩ đã tiến vào Hóa Nguyên Cảnh biết Chu Phàm nhanh như vậy để bước vào Hóa Nguyên Cảnh trung kỳ, sợ rằng sẽ khóc ngất trong nhà xí.
Dẫu sao chân khí hóa nguyên của Hóa Nguyên Cảnh là rất gian nan, đã có không biết bao nhiêu tu sĩ phải tốn rất nhiều thời gian ở cảnh giới này.
Nhưng Chu Phàm nhanh như vậy, cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Hắn có hóa nguyên vật đỉnh cấp, có Bá Thiên Nguyệt Thánh Chân Quyết cực kỳ bá đạo, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, nếu hắn tu luyện chậm một chút, sẽ xấu hổ muốn chất.
Sau khi tiến vào Hóa Nguyên Cảnh trung kỳ, Chu Phàm phát hiện số lượng chân nguyên trong cơ thể mình tăng nhanh hơn rất nhiều, chân nguyên cũng lờ mờ biến thành càng lúc càng cường hãn bá đạo.
Hắn cân nhắc một chút liền hiểu được, chân nguyên của Bá Thiên Nguyệt Thánh Chân Quyết vốn nổi tiếng là bá đạo, cho dù là tu sĩ Nguyên Dịch Cảnh so đấu uy lực của chân nguyên với hắn, chỉ sợ ở trước mặt hắn cũng không chịu nổi một kích.
Lúc trước hắn là Hóa Nguyên Sơ Kỳ có thể đánh bại Bách Minh Thành là Nguyên Dịch Cảnh nhẹ nhàng như vậy, không chỉ đơn giản là trạng thái của Bách Minh Thành đã phát sinh biến hóa, cho dù Bách Minh Thành ở trạng thái toàn thịnh, hắn cũng có lòng tin có thể thắng được.
Đương nhiên chân nguyên cường đại thì cường đại, nhân tố ảnh hưởng tới thắng bại trong chiến đấu giữa tu sĩ cũng không ít, thuật pháp, võ kỹ, đạo thức, khí cụ đều tồn tại ảnh hưởng không nhỏ.
Cho nên khi gặp phải tu sĩ, cũng không thể vì vậy mà lơ là.
Chu Phàm thâm nhắc nhở bản thân đừng kiêu ngạo.
Cách lúc Đoan Mộc Tiểu Hồng rời khỏi đã qua một đoạn thời gian, nhưng lệnh thăng nhiệm Chinh Bắc Sứ vẫn chậm chạp chưa tới.
Chu Phàm cũng không quá lo lắng, mấy ngày này hắn sống rất tự tại, hắn chỉ mong lệnh thăng nhiệm Chinh Bắc Sứ tới chậm một chút, để hắn được nhàn nhã thêm.
Buổi sáng ngủ dậy, Chu Phàm nghĩ việc này, bất tri bất giác đã tới trước mặt tiền của Tiêu Lôi Thư Viện, hắn nhìn bảng hiệu thiên hạ đệ nhất Lư Nhục Đương, khóe miệng giật giật, chắp tay cười nói với đồ tể trong cửa hàng:
- Đồ huynh, chào buổi sáng.
- Tới rồi à.
Đồ tể cũng cười nói.
Đồ te không phải họ Đồ, nhưng tính danh của hắn không muốn nói với bất kỳ ai của thư viện, Chu Phàm chỉ có thể gọi là Đồ huynh.
Lúc trước Chu Phàm chưa tiến vào Đạo cảnh, chỉ có thể gọi đồ tể là tiền bối, nhưng hiện tại Chu Phàm đã tiến vào Đạo cảnh, tu sĩ quen thuộc bao gồm cả đồ te trong thư viện đều bảo Chu Phàm sửa lại xưng hô, bởi vì đã là người trong đồng đạo. Thái độ của đồ te đối với Chu Phàm sau khi hắn tiến vào Đạo cảnh cũng hiền lành hơn không ít.