Chương 1881: Hạng cùng hung cực ác thế hệ mới
Chương 1881: Hạng cùng hung cực ác thế hệ mớiChương 1881: Hạng cùng hung cực ác thế hệ mới
Chương 1881: Hạng cùng hung cực ác thế hệ mới
Hắn không nản lòng, tiếp tục chạy tới cứ điểm thứ hai.
Sau khi đi một lúc, hắn cuối cùng cũng tìm được cứ điểm thứ hai, mà cứ điểm thứ hai vẫn tồn tại.
Đây là một căn phòng lớn được xây dựng trong một hố to đen xì khoảng mười trượng.
Nhà từ gỗ khô vàng dựng thành, trên nóc nhà trải cỏ khô đỏ sậm.
Đây là một khách sạn, khách sạn là cứ điểm nhân loại khá thường thấy ở Bách Chi Địa.
Một số tội phạm đạo tặc không có nhà, không có doanh địa cố định sẽ lựa chọn ăn ở khách sạn.
Quái quyệt của Bách Chi Địa có thể tự cung tự cấp, nhưng đồ ăn thích hợp với nhân loại ở nơi này là ít tới đáng thương, đồ ăn nhân loại của Bách Chi Địa thường thường đến từ thương đội ngoại giới.
Nơi này thực vật can cỗi, nhưng có đủ loại tài liệu phong phú hiếm có. Một số thương đội muốn thu hoạch lợi nhuận cao cũng nguyện ý mạo hiểm vận chuyển đủ loại nhu yếu phẩm đến Bách Chi Địa đổi lấy tài liệu bọn họ cần.
Loại chuyện này cho dù là quan gia cũng không thể cấm, bởi vì hoang dã quá rộng lớn, không ai biết thương đội sẽ vận chuyển hàng hóa tới đâu.
Đây cũng là nguyên nhân Bách Chi Địa không thiếu đồ ăn, đương nhiên thương đội bình thường đều giao dịch với chưởng quỹ khách sạn hoặc thế lực lớn nhỏ, nếu giao dịch với những hạng vong mệnh không có đạo đức tín dụng, vậy sẽ lo lắng vấn đề bị cướp sạch.
Có thể làm chưởng quỹ mở khách sạn ở Bách Chi Địa, phần lớn không phải hạng người thực lực cao cường thì chính là sau lưng có người nâng đỡ, nếu không khách sạn này sợ rằng mở được một ngày sẽ bị những hạng vong mệnh đó phá hoại.
Ở loại địa phương hỗn loạn không có trật tự này, thường thường chỉ tin một đạo lý, quyền đầu của ai lớn thì người đó có lý.
Chu Phàm vừa nhớ lại đủ loại tư liệu về Bách Chi Địa đã từng đọc, vừa dọc theo dốc của hố to đi xuống, rất nhanh liền đi tới cầu dài đi thông tới khách sạn.
Giãm lên cầu dài cót két chỉ có thể đủ cho hai người đi qua, Chu Phàm nhìn cửa lớn khách sạn, cửa lớn rủ vải màu đen, che bên trong.
Bên trong truyền ra tiếng chửi mắng ồn ào náo động còn có tiếng chạm cốc uống rượu.
Chu Phàm đến trước cửa lớn, vén rèm đi vào.
Đủ loại thanh âm hỗn loạn tạm dừng một chút, tâm mắt đều hội tụ vê phía Chu Phàm trước cửa.
Chu Phàm nhìn quét một chút, trong căn nhà rộng lớn bày hơn mười chiếc bàn gõ, chỉ có ba chiếc trống, còn lại deu đã ngồi đầy đủ loại người.
Những người này phần lớn là lôi thôi lếch thếch, có một số trên mặt còn lưu lại cáu bẩn màu đen, tóc cũng lộn xôn.
Sau khi thanh âm tạm dừng một chút, lại tiếp tục hồi phục bộ dạng lúc trước, bọn họ lại ăn miếng thịt to uốn ngụm rượu lớn.
Có không ít người tiếp tục quan sát Chu Phàm, không ai từng thấy Chu Phàm, nhất là Chu Phàm mang theo một con chó to đặc biệt, nếu đã thấy thì khẳng định sẽ có ấn tượng.
Nói cách khác người này là một người mới vừa vào Bách Chi Địa không bao lâu, nghĩ đến là người mới, ánh mắt của rất nhiêu người đều biến thành tham lam.
Người mới vừa vào Bách Chi Địa thường thường có nghĩa là thứ tốt trên người hắn không ít.
Chưởng quỹ của khách sạn không này là một lão đầu tử để tóc ngắn, hắn mặt đầy nếp nhăn trông rất hung ác nham hiểm đang viết viết vẽ vẽ trên sổ sách.
Tư liệu Chu Phàm có được không phải lão đầu tử này làm chưởng quỹ, xem ra khách sạn vẫn còn, nhưng chưởng quỹ lại đổi người khác, có điều ở Bách Chi Địa đây cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Chu Phàm đi đến trước một chiếc bàn trống rồi ngồi xuống, một nam tử trung niên đi tới xụ mặt hỏi:
- Ăn gì?
- Ba cân thịt ngon, một cân rượu ngon.
Chu Phàm nói với giọng khàn khàn.
- Một trăm huyền tệ hoặc vật ngang giá, trả trước ăn sau.
Nam tử trung niên nói.
Trả trước ăn sau trước nay là quy củ của khách sạn, bởi vì không ai biết tội phạm đạo tặc ăn cơm liệu có trả được tiền này không, nếu không trả nổi cho dù giết hắn cũng vô dụng, về phần huyền tệ ở Bách Chi Địa vẫn tồn tại giá trị, là vì thương đội lui tới Bách Chi Địa vẫn cần.
Chu Phàm cũng hiểu biết những quy củ này, hắn không nhiều lời, từ trong phù đại lấy ra một túi tiền to bốp một tiếng nện lên bàn gõ, lại cởi dây buộc túi, lấy ra một vốc huyền tệ, suy nghĩ một chút, đưa cho nam tử trung niên liên tục mấy vốc mới dừng tay.
Nam tử trung niên dùng khay đựng huyền tệ, hắn vẫn xụ mặt, nhưng ánh mắt nhìn về phía Chu Phàm đã biến thành có chút khác thường, ở trong mắt hắn, Chu Phàm chính là một tên ngốc!
Chỉ có đồ ngốc mới bại lộ nhiều tiên như vậy trong tâm mắt nhiều người.
Người này sắp xong.
Chưởng quỹ của Khách sạn thản nhiên liếc Chu Phàm một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu tính sổ.
Chu Phàm buộc túi tiền lại, cất đi.
Không bao lâu sau, rượu thịt đều được bưng lên, Chu Phàm xé một miếng thịt ném cho Tiểu Muội, sau đó hắn chậm rãi ăn thịt uống rượu.