Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1196 - Chương 1882: Ngoan Nhân Tới

Chương 1882: Ngoan nhân tới Chương 1882: Ngoan nhân tớiChương 1882: Ngoan nhân tới

Chương 1882: Ngoan nhân tới

- Vị huynh đệ này, mời ta uống một chén rượu có được không?

Có một nam tử trung niên đi tới cười hỏi, vẻ mặt của hắn ôn hoà, nụ cười hiền lành.

Không đợi Chu Phàm nói chuyện, hắn đã ngồi xuống, hắn giống như làm ảo thuật lấy ra cái chén của mình, giống như quen biết từ lâu cầm lấy bình rượu rót rượu cho mình, rượu là rượu trái cây đặc nhưỡng của Bách Chi Địa.

Nam tử trung niên uống một ngụm xong thở hắt ra thỏa mãn, cười nói:

- Đa tạ huynh đệ, huynh đệ là vừa tới đây không lâu à? Không biết họ gì?

- Họ Triệu.

Chu Phàm thản nhiên nói, hắn không ngăn cản nam tử trung niên ngồi xuống, cũng không ngăn cản nam tử trung niên uống rượu.

- Thì ra là Triệu gia huynh đệ.

Nam tử trung niên cười cười, hắn nhìn nhìn xung quanh, hạ giọng nhắc nhở:

- Triệu huynh đệ, Bách Chi Địa rất nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận một chút.

Chu Phàm chỉ hơi gật đầu, hắn một tay cầm lấy bình rượu rót đây chén của mình, bưng lên mũi ngửi ngửi, sau đó lại buông ra, ánh mắt sắc bén nhìn nam tử trung niên ngồi ở trước mặt hắn.

Nam tử trung niên biết bị nhìn thấu chuyện bỏ độc trong bình rượu, hắn vẫn sắc mặt bình tính nói:

- Triệu huynh đệ, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

- Ngươi làm lãng phí một bình rượu của ta, ta nguyên rủa ngươi không có đầu.

Chu Phàm chậm rãi nói.

Nam tử trung niên cảm thấy cổ của mình có chút ngưa ngứa, hắn vươn tay ra sờ sờ, ngón tay đã dính máu, cổ hắn xuất hiện một vệt máu, máu từ trong phụt ra, đầu hắn gãy lìa, rơi xuống đất.

Khách sạn lập tức yên tĩnh không tiếng động.

Trong khách sạn, đầu rơi xuống đất, cổ vô vẫn đang phun máu tung toé, máu rơi xuống bàn, rơi lên quần áo của thi thể không đầu, thi thể không đầu mới chậm rãi ngã xuống đất.

Bên ngoài mưa xuân rả rích, bên trong mùi máu tanh tràn ngập trong khách sạn.

Người trong khách sạn hoặc ngạc nhiên hoặc sợ hãi chăm chú nhìn Chu Phàm, nhìn vết sẹo dữ tợn đó trên mặt Chu Phàm, bọn họ lúc ban đầu thì không cảm thấy gì, nhưng bọn họ hiện tại chăm chú nhìn vết sẹo, trong lòng cảm thấy hốt hoảng.

Nam tử trung niên làm điếm tiểu nhị toàn thân run run, giờ hắn mới biết suy nghĩ lúc trước của mình là ngu xuẩn cỡ nào, không phải người đó ngốc nghếch lộ ra túi tiền của mình trước công chúng, mà là người đó căn bản không lo lắng có người dám xuống tay với hắn.

Trong phút chốc khiến cho đầu của một võ giả Hoán Huyết Đoạn gãy lìa, không nhìn ra bất kỳ dấu vết động thủ nào, giống như một lời có thể khiến người ta mất đầu, thủ đoạn đặc thù như vậy.

Đạo cảnh!

Tuyệt đối là tu sĩ Đạo cảnh!

Người có kiến thức sâu rộng đều hiểu ra, đoán được cảnh giới của Chu Phàm.

Cho dù là Bách Chi Địa, Luyện Khí Tam Đoạn cũng coi như hiếm thấy, vê phần tu sĩ tiến vào Đạo cảnh lại ít ỏi có thể đếm được, mỗi một tu sĩ Đạo cảnh ở Bách Chi Địa tuyệt đối là tôn tại đỉnh cấp nhất, không ai dám trêu chọc.

Không ai ngờ một người mới bước vào Bách Chi Địa lại là một tu sĩ Đạo cảnh!

- Lãng phí.

Chu Phàm hờ hững thản nhiên nói:

- Tiểu nhị, đổi rượu.

Điếm tiểu nhị hồi thần vội vàng dạ một tiếng, bước vào trong cửa hàng lấy rượu mới cho Chu Phàm.

Trong cửa hàng vẫn yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người cúi đầu ăn uống, không dám hé răng lung tung nữa.

Giống như có một loại không khí đặc thù bao phủ toàn bộ khách sạn, khiến khách sạn biến thành cực kỳ im lặng.

Khách sạn có hai người đi ra mang thi thể đi, rụt rè cọ rửa sàn, sợ có một giọt máu bắn lên trên người Chu Phàm.

Khách sạn không có quy củ không thể giết người, nhưng làm hỏng đồ thì nhất định phải bồi thường, nếu không người đó sẽ không to gan đến dám hạ độc Chu Phàm.

Kỳ thật cho dù có quy củ không thể giết người, khách sạn cũng không dám nhắc tới trước mặt một tu sĩ Đạo cảnh.

Người vội vàng ăn xong bước nhanh rời khỏi khách sạn, sợ chọc giận tu sĩ Đạo cảnh như Chu Phàm.

Người ở lại phần lớn đều rất cẩn thận, chỉ cúi đầu làm chuyện của mình.

Chưởng quỹ của khách sạn từ quầy đi ra, lúc này mới có thể nhìn ra chân trái của hắn đã không còn, lắp một cây sắt chống đỡ cho hắn di lại, hắn đi đến trước người Chu Phàm, vẻ mặt rụt rè hành lễ nói:

- Triệu tiền bối quang lâm khách sạn, khách sạn có gì thất lễ, xin tiên bối tha thứ. Khách sạn có chỗ dựa của mình, nhưng chỗ dựa của hắn lại không uy hiếp được một tu sĩ Đạo cảnh.

Nếu tu sĩ Đạo cảnh trước mắt này khó chịu trong lòng, muốn hủy đi khách sạn, cho dù là chỗ dựa của hắn cũng chỉ có thể bịt mũi chấp nhận sự thực này.

- Cho ta một gian phòng, ta muốn ở lại đây.

Chu Phàm vẫn nghiêm mặt câm chén uống rượu, không thèm nhìn chưởng quỹ.

- Vâng, hiểu rồi, chúng ta sẽ lập tức an bài.

Chưởng quỹ đương nhiên không dám phản đối, hắn vội vàng khom người nói.

Chu Phàm chưa ăn xong, khách sạn đã an bài phòng tốt nhất cho Chu Phàm.

Sau khi Chu Phàm ăn xong, mới đứng lên mang theo Tiểu Muội theo tiểu nhị lên tâng hai, tiến vào khách phòng.
Bình Luận (0)
Comment