Chương 1887: Độc chiếm
Chương 1887: Độc chiếmChương 1887: Độc chiếm
Chương 1887: Độc chiếm
- Quy củ?
Chu Phàm cười lạnh một tiếng:
- Bách Chi Địa thì có thể có quy củ gì? Ngươi nói cho ta nghe đi, quy củ của Bách Chi Địa là gì?
Lời này của Chu Phàm dẫn tới một trận cười vang của võ giả vây xem, có điều là giễu cợt Ngũ Kiến Long.
Những lời này của Ngũ Kiến Long ngay cả trẻ con ba tuổi cũng không hù được, quy củ của Bách Chi Địa chính là không có quy củ.
- Triệu Bá, ngươi đừng quá đáng, ngươi chỉ có một mình, Độc Tàm Bang chúng ta lại có nhiều người như vậy, ngươi ứng phó được không?
Ngũ Kiến Long bị cười nhạo nghiêm mặt vung tay lên, một đám võ giả phía sau đều lấy ra vũ khí lạnh lùng nhìn Chu Phàm.
Chu Phàm đã không chịu lui, vậy cũng chỉ có động thủ.
Các võ giả đang xếp hàng xuống hố đều bay về phía sau, sợ bị vạ lây.
Theo Ngũ Kiến Long, cho dù Chu Phàm là tu sĩ Đạo cảnh, cũng chỉ có một thân một mình, một người mạnh tới mấy cũng có hạn, Độc Tàm Bang bọn họ lại có một trăm năm mươi người, nếu thực sự muốn đánh, dùng nhân số cũng có thể tiêu hao chết hắn.
Người của Bách Chi Địa vốn chính là hạng vong mệnh dám liều mạng, Ngũ Kiến Long càng như vậy.
Ngũ Kiến Long cầm trường đao, cảnh giác nhìn Chu Phàm, người của Bách Chi Địa đều biết Chu Phàm am hiểu một loại thuật pháp, có thể lập tức cắt đầu người, có điều hắn hiểu về tu sĩ Đạo cảnh, biết thuật pháp không phải là vô địch, ngược lại có rất nhiều hạn chế.
Trên người hắn có khí cụ và phù chủng phòng ngự, đây cũng là nguyên nhân hắn dám đối mặt với Chu Phàm.
Đương nhiên dám liều mạng và không muốn sống lại là chuyện khác nhau, một khi khai chiến, hắn sẽ rất cẩn thận, tận lực trước tiên dùng mạng của thuộc hạ để làm tiêu hao chân nguyên trong cơ thể Chu Phàm.
Sau đó chờ hai vị đồng bạn của hắn dẫn người đến trợ giúp, lại dùng chiến thuật biển người tiêu hao chết Chu Phàm, nói không chừng sau trận chiến này, danh khí của Độc Tàm Bang bọn họ sẽ tăng mạnh.
Chu Phàm chỉ lạnh lùng nhìn Ngũ Kiến Long, trường đao bên hông ra khỏi vỏ, một tia đao cương màu máu từ trong đao bắn ra.
Ngũ Kiến Long thấy là đao cương không phải thuật pháp, đao cương bạo phát ở cự ly gân như vậy, muốn tránh cũng không dễ dàng, hơn nữa đây chỉ là đao thứ nhất, hắn cũng không thể tránh, nếu tránh, sĩ khí của các thủ hạ ở phía sau sẽ rơi xuống đáy cốc.
Ngũ Kiến Long dưới tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, trường đao của hắn cũng bổ ra.
Một đạo đao cương màu đen rộng bằng bàn tay bay ra, va chạm với đao cương màu máu.
Ngũ Kiến Long không dám lơ là, hắn biết cho dù là tu sĩ Hóa Nguyên Cảnh mới bước vào Đạo cảnh chân khí cũng sẽ mạnh hơn Khí Cương Đoạn rất nhiều, hắn lại giơ đao lên, muốn bổ ra đạo đao cương thứ hai để ứng đối với đao cương màu máu hoặc chiêu số về sau của Chu Phàm.
Nhưng Chu Phàm cất đao vào vỏ.
Đao cương màu máu bổ nát đao cương màu đen, Ngũ Kiến Long vừa giơ đao lên ram một tiếng, thân thể có vô số máu từ trong thân thể bắn ra, giống như thác nước trùng kích mỏm đá bắn ra bốn phía.
Ngũ Kiến Long đã thành một khối thây khô chỉ có da bọc xương, máu lại bắn lên người lên mặt một số võ giả phía sau hắn.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngây dại.
Chỉ một đao, Ngũ Kiến Long là Khí Cương Cao Đoạn lại chết một cách quỷ dị.
Bọn họ thậm chí không biết đây là võ kỹ hay là thuật pháp?
Thủ đoạn đẫm máu tàn bạo như vậy đã chấn nhiếp tất cả mọi người, Chu Phàm đương nhiên là dùng võ kỹ, chỉ là dung hợp Huyết Đao Cương của Ngụy Hải Huyết Bộc Thế.
Hắn ở bên ngoài là rất ít dùng, bởi vì Ngụy Hải Huyết Bộc Thế quá tàn khốc, vừa dùng ra không chết ngươi thương, nhưng ở Bách Chỉ Địa, lại không có cố ky như vậy.
Chu Phàm nhìn bang chúng của Độc Tàm Bang, trên mặt người của Độc Tàm Bang đều hiện lên vẻ sợ hãi, trong lòng cũng sinh ra ý rút lui.
Một người có thể một đao giết chết Bang chủ bọn họ, bọn họ sao có thể đối phó, chỉ có nước bỏ chạy.
Chu Phàm không có ý động thủ, mà là lạnh lùng nói:
- Các ngươi có thể đi rồi, trở về nói với hai vị Bang chủ của các ngươi, không phục thì có thể tới tìm ta, nhưng phải làm tốt chuẩn bị mất mạng.
Năm mươi người của Độc Tàm Bang không ai dám nhiều lời, mà là nhanh chóng lui về phía sau, rời khỏi nơi này.
Chu Phàm đi tới, lấy phù đại dính máu cùng với túi tiền vừa thu phí xuống hố của Ngũ Kiến Long.
Hắn không để ý đến những võ giả đang vây xem, mà là vận chuyển chân khí hô to vào trong hố: -Trong mười hơi thở đều lên cho ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Trong hố to nguy hiểm trải rộng, những người xuống hố trước căn bản không thể đi quá xa, bọn họ nghe thấy tiếng hét trên hố truyền đến, biết bên trên khẳng định đã xảy ra chuyện, nhao nhao chạy lên trên.
Sau khi nhìn thấy là Chu Phàm, người từ trong hố đi lên đều có chút lúng ta lúng túng.