Chương 1888: Độc chiếm (2)
Chương 1888: Độc chiếm (2)Chương 1888: Độc chiếm (2)
Chương 1888: Độc chiếm (2)
- Lại lấy phí xuống hố của các ngươi, sau đó thì rời khỏi nơi này cho ta.
Chu Phàm không nhiều lời với bọn họ, từ trong túi tiền lấy ra một phần phí xuống hố, ném cho những người đã xuống hố.
Võ giả xuống hố cơ hồ đều có thể nhận ra Chu Phàm này là tu sĩ Đạo cảnh vừa tới Bách Chi Địa không lâu, không ai dám hé răng, mà là lấy lại phí xuống hố, chui vào trong đám võ giả đang xem náo nhiệt, mới thấp giọng tìm hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sở dĩ Chu Phàm trả lại phí xuống hố cho người xuống hố, là vì không cần thiết vì chút tiền trinh này mà chuốc lấy một thanh danh xấu với võ giả ở tâng dưới cùng của Bách Chi Địa, dẫu sao Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi.
Chu Phàm vẫn muốn xác lập một hình tượng hắn làm việc là có nguyên tắc nhất định, như vậy cũng tiện cho hắn hoàn thành kế hoạch của mình ở Bách Chi Địa.
Sau khi trả lại phí xuống hố của Độc Tàm Bang, Chu Phàm nhìn một đám võ giả lạnh lùng nói:
- Hố to này chính là của ta, không có sự cho phép của ta, sau này không ai được phép bước vào hố to này một bước.
- Một mình ta, không thể phái người canh giữ, các ngươi lén lút xuống hố cũng được, nhưng đừng để ta nhìn thấy các ngươi ở trong hố, nếu không đừng trách đao trong tay Triệu mỗ không khách khí.
Chu Phàm nói ra những lời này, trực tiếp khiến một chút lòng câu may tồn tại trong lòng một số người nào đó lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nếu thực sự ở trong hố gặp Chu Phàm, bọn họ khẳng định khó thoát khỏi một kiếp, không cần thiết vì bớt chút phí xuống hố mà lén lút tiến vào hố to này.
Dau sao hố đá có thể lựa chọn ở Bách Chi Địa là không thiếu.
- Triệu tiền bối, hố đá của ngươi không định mở ra với bên ngoài sao?
Có người không nhịn được hỏi.
Rất nhiều thế lực khống chế hố đá, đều thông qua thu tiền hoặc tài liệu của võ giả xuống hố đẻ thu hoạch lợi nhuận phong phú.
- Không.
Chu Phàm nói xong lời này, liền xoay người đi vào trong hố.
Một đám võ giả đứng trên hố to nhìn một lúc, thấy không có náo nhiệt để xem nữa, đều nhao nhao tản đi, không phải định đổi hố to tiếp tục xuống hố thì chính là đi làm chuyện khác.
- Ngươi nói Độc Tàm Bang bị đoạt hố to sẽ thế nào?
Có võ giả vui sướng khi người khác gặp họa cười hỏi. Hố to có thể sản xuất nguyên tỉnh đều có giá trị to lớn, hố to như vậy đều bị khống chế trong tay những thế lực cường đại của Bách Chi Địa, nếu Độc Tàm Bang không có ba võ giả Khí Cương Đoạn, căn bản không thể chiếm được một cái hố to như vậy.
Chu Phàm đoạt lấy hố to, chẳng khác nào chặt đứt túi tiền của Độc Tàm Bang, đây chính là chuyện rất nghiêm trọng.
Nhưng Độc Tàm Bang thật sự dám tranh tới ngươi chết ta sống với tu sĩ Đạo cảnh một chiêu có thể giết chết võ giả Khí Cương Đoạn sao?...
Hai vị Bang chủ Quách Mộc Dương và Trương Nhất vốn nhận được thông tri dẫn theo người tới cứu viện còn chưa tới chỗ hố to, đã gặp phải bang chúng Độc Tàm Bang từ hố to trốn về.
Sau khi từ trong miệng bọn họ biết được Ngũ Kiến Long đã bị Chu Phàm một đao chém chết, bọn họ đều ngây ra.
- Đi, chúng ta về đã rồi tính.
Quách Mộc Dương nhìn lướt qua bang chúng đang hoảng loạn, trầm giọng nói.
Cứ điểm của Độc Tàm Bang ở một hố nhỏ rộng chừng một mẫu.
Trong hố nhỏ xây dựng từng căn nhà gỗ đơn sơ, căn nhà gỗ ở trung tâm là lớn nhất, có thể chứa hơn hai mươi người, đây là nơi ba vị Bang chủ và các thân tín nghị sự uống rượu mua vui.
Nhưng hôm nay các tiểu đầu mục trong bang đều không được phép tiến vào bên trong, chỉ có Quách Mộc Dương và Trương Nhất.
Trương Nhất ngôi trên chủ vị, uống một ly trà, muốn áp chế sợ hãi trong lòng, hắn run giọng nói:
- Hắn thật sự một đao giết chết lão ngũ à?
Hắn thật sự một đao giết lão ngũ.
Đây không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Trương Nhất nói lời này không phải hoài nghi, mà là hoảng sợ.
Bởi vì thực lực của Ngũ Kiến Long tương đương với hai người bọn họ, có thể một đao giết chết Ngũ Kiến Long, vậy cũng có thể một đao giết chết hai người bọn họ.
- Cho dù là một đao, nếu lão ngũ không lơ là, nhưng một đao này chắc là một đao toàn lực của hắn, chiêu thức như vậy hắn không thể dùng vô số lần.
Quách Mộc Dương chậm rãi nói:
- Ta hoài nghi lúc ấy hắn là miệng cọp gan thỏ, nếu không vì sao hắn lại thả toàn bộ người của chúng ta đi?
- Cái này cũng không thể lơ là, nói không chừng hắn chỉ là không để những võ giả bình thường đó vào mắt, một đao lợi hại như vậy có lẽ hắn không thể sử dụng vô số lần, nhưng chỉ cần có thể bổ ra ba đao trở lên cũng rất đáng sợ. Trương Nhất nghi ngờ nói, hắn không thể tán thành cách nói của Quách Mộc Dương. - Ta hoài nghi hắn không phải Hóa Nguyên Cảnh, mà là Nguyên Dịch Cảnh. Sắc mặt Trương Nhất hơi trắng bệch lại suy đoán.