Chương 1889: Không thể lui
Chương 1889: Không thể luiChương 1889: Không thể lui
Chương 1889: Không thể lui
Tu sĩ Nguyên Dịch Cảnh ở Bách Chi Địa trước mắt đã biết chỉ có hai, là hai thế lực số một số hai của Bách Chi Địa, tu sĩ loại cảnh giới này có thể hoàn toàn đi ngang ở Bách Chi Địa.
Trương Nhất suy đoán như vậy là có đạo lý của hắn, bởi vì tu sĩ Hóa Nguyên Cảnh trừ khi tu thuật pháp vô cùng lợi hại, nếu không không thể một đao giết chết một võ giả Khí Cương Cao Đoạn nhanh gọn như vậy.
- Đừng tự mình dọa mình.
Trên mặt Quách Mộc Dương lộ ra nộ ý nói, hắn cũng cảm thấy sợ, có điều không sợ như Trương Nhất, nhưng Trương Nhất vừa nói như vậy, hắn cũng sợ theo, cho nên mới phẫn nộ như vậy.
- Hiện tại chúng ta cứ đoán mò cũng không có ý nghĩa bao lớn, chúng ta phải thương lượng là nên làm thế nào?
Quách Mộc Dương thở dài nói.
- Còn có thể làm gì nữa? Hắn muốn chiếm hố thì cứ để cho hắn chiếm, lão ngũ thì coi như hắn xui xẻo, Quách huynh, chắc ngươi không phải là muốn báo thù cho lão ngũ chứ?
Trương Nhất nuốt nước miếng nói.
- Báo thù à?
Quách Mộc Dương cười khinh thường, ở Bách Chi Địa, không có tình nghĩa gì để nói, Ngũ Kiến Long chết thì chết, hắn không hề có ý định báo thù cho Ngũ Kiến Long.
- Quách huynh, Triệu Bá đó chiếm hố to của chúng ta, chắc sẽ không tới tìm chúng ta làm phiền, loại tranh khí phách này hoàn toàn là không cần thiết.
Trương Nhất lại nói, hiện tại hắn chỉ muốn co đầu rụt cổ, cầu nguyện tu sĩ tên là Triệu Bá đó quên bọn họ đi.
- Trương huynh, ta đương nhiên không muốn xung đột với Triệu Bá, nhưng trốn tránh không làm gì, có thật sự được không?
Da mặt Quách Mộc Dương run lên nói:
- Hố to chính là có thể đào được nguyên tinh, chúng ta ở địa phương Bách Chi Địa này muốn được sống thoải mái thì hoàn toàn là dựa vào nó để thu phí xuống hố.
- Đã không có thu nhập từ hố to, Độc Tàm Bang chúng ta có nhiều người há miệng chờ cơm như vậy, lấy gì ra mà nuôi?
- Chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác...
Trương Nhất ấp úng nói, nhưng hắn cũng biết, muốn tìm được một nghề nghiệp khác có thể thu lợi phong phú như vậy ở Bách Chi Địa căn bản là chuyện không thể. - Cái này cũng có thể lại nghĩ biện pháp.
Quách Mộc Dương không phản bác Trương Nhất, hắn chỉ lạnh lùng nói:
- Nhưng còn có việc cấp bách hơn đang chờ chúng ta.
- Trương huynh chỉ sợ là vẫn chưa ngờ tới tình cảnh hiện tại của chúng ta?
- Tình cảnh gì?
Trương Nhất hơi ngẩn ra hỏi.
- Hiện tại không chỉ toàn bộ người của Độc Tàm Bang đều đang nhìn chúng ta sẽ làm như thế nào, những người ở bên ngoài cũng đang nhìn chúng ta sẽ làm thế nào.
Quách Mộc Dương thở dài một tiếng nói:
- Nếu chúng ta rút lui, coi như việc này chưa từng phát sinh, vậy những người trong bang sẽ cho rằng hai người chúng ta là nhát gan sợ chết, bọn họ sẽ không còn sợ chúng ta như trước kia nữa.
- Lại cộng thêm đã không có thu nhập của hố to, ngươi nói người trong bang sẽ thế nào?
- Bọn họ sẽ nghĩ cách rời khỏi Độc Tàm Bang.
Toàn thân Trương Nhất run lên, nói, đây hoàn toàn là chuyện thể tưởng tượng được, độ trung thành của người ở Bách Chi Địa vốn đã thấp tới đáng thương, đều là hạng vong mệnh dùng lợi ích để tụ tập cùng một chỗ, lại dùng vũ lực cường đại để uy hiếp quản lý khống chế.
Nếu những người đó không sợ bọn họ nữa, lại không có tài vật để thu nhập, phần lớn đều sẽ rời khỏi Độc Tàm Bang.
Loại chuyện cây đổ bầy khỉ tan này ở bên ngoài là không ít thấy, ở Bách Chi Địa lại là chuyện rất bình thường.
- Những năm này chúng ta vì hố to, lại đắc tội với bao nhiêu người của Bách Chi Địa? Ta nghĩ ngươi cũng không đếm được.
Quách Mộc Dương lại tiếp tục nói:
- Nếu Độc Tàm Bang phế, những người đó sẽ đối phó chúng ta thế nào?
Sắc mặt Trương Nhất hơi có biến hóa, loại chuyện bỏ đá xuống giếng đánh rắn giập đầu này hắn cũng không phải chưa từng làm.
Cho dù thực lực của hai người bọn họ không tồi, nhưng chung quy vẫn không phải tu sĩ Đạo cảnh, mấu chốt là tài phú tích lũy trên người không ít, cho dù không phải vì cừu hận quá khứ, chỉ vì thứ đáng giá trên người bọn họ, những cừu địch đó đều sẽ giống như chó điên nhìn chằm chằm bọn họ, một khi để những người đó tìm được cơ hội...
Trương Nhất lại rùng mình, hắn gấp giọng hỏi:
- Vậy chúng ta nên làm như thế nào?
- Trương huynh, chúng ta đã bị bức đến vách núi rồi, ngươi nói nên làm như thế nào? Quách Mộc Dương hỏi lại.
- Quách huynh, đã vào lúc thế này rồi, nếu ta biết thì đã không hỏi ngươi. Trương Nhất bực mình nói.
- Chúng ta không thể lui vê phía sau nữa, ai bức chúng ta đến mức này? Là Triệu Bá đó. Quách Mộc Dương oán hận nói:
- Đã không thể lui về phía sau, vậy chúng ta chỉ có đối mặt với Triệu Bá thôi. - Quách huynh, ngươi điên rồi.
Sắc mặt Trương Nhất tái nhợt nói:
- Sao chúng ta có thể là đối thủ của Triệu Bá?
- Đừng lo lắng, ta vẫn chưa điên tới mức muốn tìm Triệu Bá liều mạng. Quách Mộc Dương lắc đầu trấn an.