Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1210 - Chương 1896: Lợi Nhuận Phong Phú (2)

Chương 1896: Lợi nhuận phong phú (2) Chương 1896: Lợi nhuận phong phú (2)Chương 1896: Lợi nhuận phong phú (2)

Chuong 1896: Loi nhuan phong phu (2)

Mà sau khi hắn xử lý xong một đám tài liệu cuối cùng, mở Trữ Vật Thư bắt đầu kiểm kê tài liệu có được, loại trừ những tài liệu vô dụng mà Tiểu Tiểu Quyển mang nhầm về, hôm nay hắn thu hoạch được hơn một ngàn kiện tài liệu.

Có linh thực có khoáng thạch.

Chỉ chưa đến thời gian một ngày, Chu Phàm nhìn Trữ Vật Thư nhếch miệng cười.

Đương nhiên khiến hắn kích động nhất là, trong một khung vuông của sách đặt tinh thạch đen xì, nguyên tinh.

Trong khung vuông này có hai mươi ba khối nguyên tinh, đây là thu hoạch lớn nhất hôm nay của hắn.

Nếu mỗi ngày đều có thể sưu tập được nhiều nguyên tinh như vậy, vậy hắn không tới thời gian một tháng là có thể gom đủ nguyên tinh cần cho Nguyên Dịch Cảnh.

Nguyên Dịch Cảnh chỉ sử dụng nguyên tinh để phụ trợ tu luyện, chuyện xa xỉ như vậy chắc cũng không có mấy, nhưng tu luyện như vậy đủ nhanh đồng thời có thể khiến mình càng vững chắc hơn trên cơ sở của cấp này.

Chỉ là hai điểm này đã đủ cho Chu Phàm không tiếc sử dụng nguyên tỉnh đẻ tu luyện, hơn nữa có Tiểu Quyển hỗ trợ, nguyên tinh đối với hắn mà nói muốn có được cũng không khó!

Tiểu Quyển thu hồi tất cả Tiểu Tiểu Quyển, vẻ mặt nàng cũng cao hứng, thành tích hôm nay rất khả quan, nàng cười nhe răng nói:

- Chủ nhân, ta có thể có được bao nhiêu cái chân vịt?

- Hai trăm ba mươi sáu cái.

Chu Phàm rất nhanh lại tính ra đáp số, hắn không dám cắt xén chân vịt của Tiểu Quyển, nếu không Tiểu Quyển sẽ tiêu cực lãn công.

Hắn tùy tiện câm một kiện tài liệu có được ra ngoài mua, cũng có thể đổi lấy mấy vạn cái chân vịt, đi đâu tìm được sức lao động giá rẻ như vậy?

- Hai trăm ba mươi sáu cái chân vịt...

Tiểu Quyển lộ ra nụ cười ngây ngô hạnh phúc.

Con ngốc này. .. Chu Phàm thấy vậy trong lòng có chút hổ thẹn, có điều rất nhanh hắn lại bật cười ha ha, chút hổ thẹn đó rất nhanh liền tan thành mây khói.

Rất nhanh đã tới trời tối, Chu Phàm dẫn theo bọn Tiểu Quyển đi lên hố.

- Chủ nhân, chúng ta sẽ ở lại đây bao lâu?

Tiểu Quyển mở miệng hỏi.

- Đại khái sẽ ở lại một hai tháng. Chu Phàm thuận miệng nói.

- Nếu ở lại hai tháng, một ngày ta có thể có được hai trăm cái chân vịt, sáu mươi ngày vậy chính là một vạn hai ngàn cái chân vịt...

Nước miếng Tiểu Quyển lại chảy xuống, nàng nuốt nước miếng nói:

- Chủ nhân, chúng ta có thể ở lại đây một năm một năm rưỡi không? Nơi này có nhiều thứ tốt như vậy, sau khi ngươi trở vê sẽ không có được nữa.

Chu Phàm hơi ngẩn ra, đúng rồi, chút tiền lương và thù lao nhiệm vụ của Nghi Loan Ti Phủ, sao so được với thu hoạch phong phú ở Bách Khanh Chi Địa? Ta còn làm Chinh Bắc Sứ làm gì? Không bằng trở về từ chức rồi ở lại nơi này mỗi ngày ăn thơm uống ngon?

Phong Quỷ Tướng bắt hay không bắt cũng không quan trọng.

Chẳng trách kiếp trước có một số đồng liêu nằm vùng vì giữ bí mật thân phận mà kinh doanh nghề phụ lại không cẩn thận kiếm được lời to, quyết đoán từ chức.

Chu Phàm bị Tiểu Quyển nói cho có chút động lòng, nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu, thâm nghĩ: Ta không thể nông cạn như vậy, chỉ có thể nhìn lợi ích trước mắt, một là nơi này cách điểm nhân loại tụ tập quá xa, muốn gửi thư vê nhà cũng rất khó khăn.

Thứ hai ta không thể vĩnh viễn dừng lại ở Nguyên Dịch Cảnh, ở Bách Khanh Chi Địa tài liệu quý giá hơn nguyên tinh cũng không có mấy loại, hơn nữa đặc biệt khó tìm, chờ ta tiến vào Kim Thân Cảnh, ở ngoại giới có thể tiếp xúc với nhiều tài nguyên hơn.

Nghi Loan Ti chính là một con đường để tiếp xúc với những tài nguyên này, ta không thể nhặt hạt vừng mà mất dưa hấu, các đồng liêu vì kinh doanh nghề phụ kiếm được tiền mà từ chức cũng bởi vì không nhìn thấy tiền đồ của nghề nghiệp, mới quyết tâm từ chức, nếu có thể nhìn thấy hi vọng làm quan lớn, bọn họ sẽ không từ chức.

Ta khác với bọn họ, ta trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy, bộ dạng đẹp thiên phú lại tốt, đương nhiên cứ ở lại Nghi Loan Ti thì tốt hơn.

- Nhưng ở nơi này rất khó tìm được chân vịt, ngươi có thể chịu được một năm một năm rưỡi không ăn chân vịt không?

Sau khi Chu Phàm nghĩ xong, trêu chọc hỏi.

Đại bộ phận lương thực như ngũ cốc ở Bách Chi Địa đều do thương đội vận chuyển, nhưng thịt cơ bản là liệp sát một số mãnh thú địa phương, loại thịt thường thấy ở ngoại giới như vịt ở đây đều là vật hiếm lạ.

Tiểu Quyển lập tức ngây ra, đúng rồi, địa phương quỷ quái này chân vịt là ít tới đáng thương, một hai tháng không cho nàng ăn chân vịt, nàng cũng cảm thấy không chịu nổi, nếu một năm một năm rưỡi không được ăn chân vịt, đây là muốn lấy cái mạng nhỏ của nàng.

- Vậy chúng ta chỉ ở một hai tháng là được rồi.

Nàng nhanh chóng lắc đầu nói, có thể có mấy ngàn thậm chí một vạn cái chân vịt, vậy thì tốt, làm quyệt đừng quá tham.
Bình Luận (0)
Comment