Chương 1897: Bỏ chạy tứ tán
Chương 1897: Bỏ chạy tứ tánChương 1897: Bỏ chạy tứ tán
Chương 1897: Bỏ chạy tứ tán
Chu Phàm cười cười, hắn không để ý đến Tiểu Quyển, mà là đang phiên não một chuyện khác, mỗi ngày sản xuất nhiều tài liệu như vậy, cho dù không gian của Trữ Vật Thư không nhỏ, nhưng nhiều tài liệu như vậy là không bỏ lại được, cho nên phải nghĩ cách xử lý những tài liệu này mới được.
Chỉ là nhiều tài liệu như vậy bán ra cũng không dễ dàng.
Chu Phàm hơi nhíu mày, không phải không tìm thấy người mua tài liệu, thương đội đến Bách Chi Địa không ít, bọn họ đều có nhu cầu cao đối với tài liệu, cho dù giá đưa ra thấp hơn ngoại giới, nhưng thương đội cũng không dễ dàng gì, bọn họ ngàn dặm xa xôi mà đến, lại phải mạo hiểm xuyên qua hoang dã vận chuyển tài liệu, cho nên kỳ thật giá đưa ra cũng coi như hợp lý.
Giá không phải là vấn đề, hắn có Trữ Vật Chi Thư, tài liệu quá quý giá, giống như nguyên tinh thì không thể tìm được quá nhiều, có thể đặt trong Trữ Vật Chi Thư mang về rồi nghĩ cách bán đi với giá cao hơn.
Hắn cần gấp bán ra là những tài liệu số lượng lớn nhưng lại không quá quý hiếm, sở dĩ hắn dĩ lo lắng, là vì nhiều tài liệu như vậy quá gây chú ý, hắn lại chỉ có một thân một mình, rất khó giải thích với người khác một mình hắn là làm thế nào mà thu thập được nhiều tài liệu như vậy.
Khó tránh khỏi sẽ dẫn tới ác ý của một số người dụng tâm kín đáo, nhất là ở loại địa phương Bách Chi Địa này.
Tâm tư Chu Phàm đang chuyển động, loại chuyện này cũng không phải không có cách giải quyết, khi hắn đang nghĩ như vậy, đã triệt để ra khỏi hố to.
Nhưng trong nháy mắt vừa đứng lại, lông tóc toàn thân hắn dựng đứng lên, ý thức một mực được hắn theo thói quen mở ra năm truyền đến báo động trước đối với nguy hiểm.
- ĐĨ,
Chu Phàm quát khẽ một tiếng.
Cả người hắn đã thuấn di về phía trước.
Lời này là hắn nói với Tiểu Muội, Tiểu Muội ở cùng hắn đã được một đoạn thời gian, sớm đã có thể nghe hiểu các loại mệnh lệnh của Chu Phàm, nàng nhanh chân bỏ chạy, giống như một mũi tên rời cung theo sát sau Chu Phàm.
Chỗ Chu Phàm đứng lúc ban đầu đột nhiên sụp đổ, bốc ra khói đặc màu đen, khói đen rất nhanh bốc cháy, dâng lên lửa khói, lửa khói phân tán rơi xuống đất, đốt cho núi đá xuất hiện từng lỗ thủng.
Chu Phàm dừng lại, quay đầu vừa hay nhìn thấy một màn này, ánh mắt hắn lạnh lùng, đây là Phá Chân Diễm, ngay cả phòng ngự chân khí của hắn cũng chưa chắc có thể đã phòng ngự được loại lửa khói này thiêu đốt. Xem ra đối phương là có chuẩn bị mà đến.
Trên bầu trời bỗng nhiên bắn ra mấy chục mũi tên tỏa ra lục quang, bắn nhanh về phía Chu Phàm.
Chu Phàm và Tiểu Muội tản ra hai bên, tránh những mũi tên lục quang này.
Chu Mặc Mặc một mực ngồi trên đầu Tiểu Muội, nhưng nàng không có mệnh lệnh của Chu Phàm, không dám xăng bậy, chỉ nhìn những mũi tên đó rơi xuống đất, đánh mặt đất ra từng hố đá.
Thương tổn của những mũi tên này là tương đương với Phá Chân Diễm.
Sau khi Chu Phàm tránh được những mũi tên nhanh chóng này, hắn nghiêm mặt, phạm vi nhĩ thức sớm đã mở ra được mở rộng đến cực hạn, lúc này cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh rất nhỏ, hắn lập tức biến mất tại chỗ, rất nhanh đã xuất hiện ở một dốc đá ngoài mười trượng.
Một mặt khác của dốc đá có hơn ba mươi võ giả tay cầm cung nỏ, bọn họ ngạc nhiên nhìn Chu Phàm, bọn họ vốn sau một tên không đắc thủ, đã muốn mau chóng rút lui, bọn họ không ngờ tốc độ của Chu Phàm lại nhanh như vậy.
Hơn ba mươi võ giả chỉ ngây ra một thoáng, lập tức phân tán bỏ chạy, người lựa chọn phương hướng nào cũng có bọn họ dám bắn tên ám sát một tu sĩ Đạo cảnh, nhưng chém giết trực diện với một tu sĩ Đạo cảnh, chỉ có đồ ngốc mới làm chuyện như vậy.
Bọn họ đều biết lúc này nguy hiểm tới mức nào, nhưng bọn họ có nhiều người như vậy, cho dù là tu sĩ Đạo cảnh cũng có thể giết được bao nhiêu?
Chu Phàm nhìn các võ giả phân tán bỏ chạy, hắn chỉ cười lạnh một tiếng, thân thể nhấp nhoáng, giống như phân hoá ra mấy chục cái bóng lao tới hơn ba mươi võ giả.
Tiểu Muội cũng tới nơi, sủa to đuổi giết một võ giả.
Chu Phàm nhìn thì phân hoá ra mấy chục cái bóng, nhưng đây cũng chỉ là biểu hiện giả của tốc độ cực nhanh, nhưng tốc độ cấp thuấn di của hắn lại thêm khoái đao.
Những võ giả này thực lực không mạnh, lại thêm chỉ lo bỏ chạy, Chu Phàm đuổi kịp chính là một đao một người, không phải bị chặt bỏ đầu thì chính là thân thể bị chém thành hai nửa, không có một võ giả nào có thể chạy ra được ngoài trăm trượng.
Cho dù bọn họ có thể thoát được nhất thời, cũng không thoát được quá xa, bởi vì, nhĩ thức, tị thức, nhãn thức của Chu Phàm đều có thể nhanh chóng tìm ra bọn họ, có điều hiện tại Chu Phàm ngay cả lục thức cũng không dùng, đã cơ hồ giết chết hết hơn ba mươi võ giả này.
Sở dĩ nói cơ hồ giết hết, vì còn lại một võ giải