Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1229 - Chương 1915: Am Sát

Chương 1915: Am sát Chương 1915: Am sátChương 1915: Am sát

Chương 1915: Am sát

Huống hồ trong lòng Đỗ Tàn Dương cho rằng Triệu Bá làm như vậy là có thâm ý khác.

- Bất kể như thế nào, cẩn thận một chút cũng không thể sai được.

Đỗ Tàn Dương lạnh lùng nghĩ.

Hắn lựa chọn nuốt tất cả tài sản của Độc Tàm Bang, là vì hai võ giả Khí Cương Đoạn mang theo một đám tinh nhuệ cộng thêm hai trăm vạn huyền tệ, thật sự khiến hắn không thể cự tuyệt.

Làm như vậy sẽ đắc tội với một tu sĩ Nguyên Dịch Cảnh, Đỗ Tàn Dương đương nhiên cũng rất hiểu, nhưng Triệu Bá vốn chính là có mâu thuẫn nhỏ với hắn, lại thêm Triệu Bá chỉ là độc hành giả, đắc tội thì đắc tội, có gì phải sợ?

- Ta cũng muốn nhìn xem ngày mai ngươi sẽ làm thế nào?

Sáng sớm đầu xuân sương mù rất tự, cho dù mặt trời mới lên, sương mù rét lạnh vẫn bao phủ toàn bộ Bách Chi Địa.

Điểm nhân loại tụ tập khi trời vừa sáng đã tiếng người ầm ï, trước kia có không ít người bận rộn xuống hố hoặc xuất ngoại tìm cách kiếm tiên để sinh sống, cho nên người vào sáng sớm không ít, nhưng ngày này người thức dậy sớm càng nhiều hơn, bởi vì hôm nay bên Tàn Dương Bảo có thể sẽ có chuyện vô cùng náo nhiệt phát sinh.

Cho dù một bộ phận người cho rằng Triệu Bá sẽ lỡ hẹn, nhưng vẫn có không ít người tới xem náo nhiệt, bất kể là ở thời đại nào, xem náo nhiệt luôn là thiên tính của con người.

Chu Phàm cũng dậy sớm, hắn cảm thấy có chút buồn bực, bởi vì đêm qua hắn lòng đầy hi vọng vận chuyển Bá Thiên Nguyệt Thánh Chân Quyết thử một chút, lại không thể tiến vào Nguyên Dịch Cảnh.

Xem ra chỉ có thể chờ giải quyết chuyện Tàn Dương Bảo rồi lại thử, hi vọng có thể tiến vào Nguyên Dịch Cảnh chứ không phải ta cảm giác nhầm, Chu Phàm thầm nghĩ, sau khi rửa mặt chải đầu, mở cửa gọi điếm tiểu nhị, bảo hắn bưng bữa sáng tới.

Sau khi cùng bọn Tiểu Muội ăn xong bữa sáng, Chu Phàm mới cầm lấy phù đại, xách trường đao ra khỏi khách phòng.

Trong đại sảnh khách sạn buổi sáng đã ngồi đầy người, thấy Chu Phàm từ trên lầu đi xuống, đều nhìn tới, có điều rất nhanh lại di dời tâm mắt.

- Tiền bối.

Lưu chưởng quỹ vội vàng đi tới nói:

- Không biết còn cần gì?

Khóe miệng Chu Phàm giật giật nói:

- Tìm chân vịt cho ta, càng nhiều càng tốt, làm chân vịt chát muối, buổi tối ta trở về ăn. Người trong khách sạn:

- Vâng.

Lưu chưởng quỹ cũng thất thần một thoáng, nói:

- Có điều trăm cái chân vịt không dễ tìm, đến lúc đó số lượng quá ít, mong tiền bối đừng trách.

- Không sao, có bao nhiêu thì tìm bấy nhiêu.

Chu Phàm xụ mặt nói, ngữ khí của hắn tất nhiên giống như nói chuyện cực kỳ tâm thường.

Lưu chưởng quỹ vội vàng dạ một tiếng.

Chu Phàm rất nhanh liền dẫn theo Tiểu Muội rời khỏi khách sạn.

Chu Phàm vừa đi, đại sảnh khách sạn lập tức biến thành ồn ào.

- Người này làm việc quả nhiên cổ quái, vào lúc thế này còn muốn ăn chân vịt?

- Nhưng vì sao là chân vịt? Chưa từng nghe ai nhắc tới hắn có sở thích này.

- Ai quan tâm hắn có thích ăn chân vịt hay không?

- Mau đi theo đi. ...

Các thực khách nhao nhao nghị luận, đồng thời cũng nhao nhao đứng lên ùa tới cửa trước, bọn họ quan tâm hơn là Chu Phàm liệu có thật sự tới Tàn Dương Bảo hay không.

Mọi người ùa ra cửa khách sạn, nhìn thấy Chu Phàm thi triển thân pháp không nhanh không chậm đi tới phương hướng của Tàn Dương Bảo, lại một trận ồn ào.

Đương nhiên đám người không dám đi quá gần, sợ chọc giận Chu Phàm, chỉ bảo đảm Chu Phàm ở trong tâm nhìn của bọn họ.

Tốc độ của Chu Phàm không nhanh không chậm, nhưng điểm nhân loại tụ tập của Bách Chi Địa cách nhau cũng không xa, mất khoảng thời gian một nén hương, hắn đã nhìn thấy thành lũy vàng sẫm.

Thành lũy xây dựng tường cao, cho dù những tường cao này không phải phù tường chính gốc, nhưng ở bên trên cũng khắc phù văn, điều này có thể ở trên trình độ nhất định chống đỡ sự xâm nhập của quái quyệt hoặc ngoại địch.

Tàn Dương Bảo là thế lực đứng đầu ở Bách Chi Địa, không phải có tiếng không có miếng.

Bên ngoài Tàn Dương Bảo tụ tập hơn trăm tới cả ngàn người vây xem, đây đương nhiên không phải toàn bộ người của Bách Chi Địa, có không ít người đều có việc cần hoàn thành của mình, không thể đến xem trận náo nhiệt hiếm thấy này.

Có điều nhân số vẫn đang gia tăng, không ngừng có người ở bên ngoài ùa tới, có người không chen được lên trước, dứt khoát leo lên cây hoặc trèo lên đồi núi, sử dụng khí cụ quan vọng. Nhất là sau khi Chu Phàm đến, tất cả tâm mắt ở hiện trường đều tập trung đến trên người Chu Phàm, tiếng thì thầm to nhỏ nối liên không dứt, thậm chí còn có người lén lút 6n ào bảo Chu Phàm mau chóng bắt đầu.

Chu Phàm cũng không ngờ lại có nhiều người như vậy tới đây, xem ra người nhàm chán đúng là nhiều, hắn thâm cảm khái trong lòng, sau đó đi ngang qua đám đông.

Chu Phàm ở trong đám đông đi đến một nửa, một thanh chủy thủ đột nhiên đâm tới hắn.

Thời cơ chủy thủ lựa chọn rất xảo quyệt, quả thực là khó lòng phòng bị.
Bình Luận (0)
Comment