Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1230 - Chương 1916: Am Sát (2)

Chương 1916: Am sát (2) Chương 1916: Am sát (2)Chương 1916: Am sát (2)

Chương 1916: Am sát (2)

Chu Phàm giống như một tia tàn ảnh dịch ra sau, tay trái vươn ra, bắt lấy cánh tay phải một kích không trúng đang nhanh chóng rụt về.

Tất cả những điều này đều phát sinh trong điện quang hỏa thạch.

Khi Mọi người có phản ứng, giống như phát điên lui về phía sau, để ra một không gian không lớn không nhỏ, sợ bị trận chiến này liên lụy.

Mà nam tử dáng người thấp bé tay câm chủy thủ đó đã bị Chu Phàm kéo ra.

Người này hoàn toàn không thể nhúc nhích, bởi vì trong nháy mắt hắn bị tóm lấy cánh tay phải, đã bị chân nguyên của Chu Phàm ùa tới đánh tan chân khí trong cơ thể, đóng băng thân thể lại, ngay cả nói cũng không được.

- Là Ải Tử An.

Rất nhanh có võ giả kinh hô nhận ra người ám sát Chu Phàm.

Ải Tử An là thích khách chuyên môn dựa vào giết người cho người khác để sống, danh khí của hắn ở Bách Chi Địa cũng không nhỏ.

Ải Tử An bị khống chế sắc mặt tái nhợt, thực lực của hắn chỉ là Võ Thế Đoạn, nhưng Võ Thế tu luyện rất đặc biệt, có thể khiến hắn thu liễm tất cả khí tức của mình, phát ra một kích lặng lẽ, đây cũng là nguyên nhân hắn dám ở trong đám người thử ám sát một tu sĩ Đạo cảnh.

Trong suy nghĩ của hắn, cho dù một đâm này không có hiệu quả, vậy hắn trốn trong đám người cũng tuyệt đối có thể toàn thân trở ra.

Nhưng hắn không ngờ một đâm này của mình thất bại thì cũng thôi, còn bị Chu Phàm bắt được, giống như Chu Phàm trước đó đã biết hắn sẽ đâm ra một đao này vậy.

Trên thực tế Chu Phàm quả thật đã biết, chủy thủ này quả thật rất lặng lẽ, nhanh tới khiến người ngoài khó có thể thấy rõ, nhưng ý thức của hắn lập tức cảm giác được, nếu không có cảm tri của ý thức, hắn căn bản sẽ không to gan đi qua con đường do đám người nhường ra.

Đám người yên lặng, theo lý mà nói, đám tiểu đầu mục của Độc Tàm Bang trốn vào Tàn Dương Bảo, tài vật của Độc Tàm Bang cũng thuộc về sở hữu của Tàn Dương Bảo, ám sát Chu Phàm cũng không thể có được phần thường, Ải Tử An làm như vậy là vì gì?

Chu Phàm không hỏi Ải Tử An vì sao muốn ám sát hắn, mà là áp giả Ải Tử An đi tới.

Hắn hiểu Ải Tử An có thể làm như vậy, khẳng định là thủ đoạn Tàn Dương Bảo chuẩn bị.

Tàn Dương Bảo sẽ không quang minh chính đại quyết đấu với Chu Phàm, đây là chuyện Chu Phàm sớm đã hiểu được.

Trong những ánh nhìn chăm chú cơ hồ là không có tiếng động, Chu Phàm áp tải Ải Tử An ra khỏi đám người vây xem, đi mấy chục bước về phía trước, cửa lớn của Tàn Dương Bảo ở đã cách hắn ngoài mười trượng. Có thể nhìn thấy trên tường cao bóng người lay động.

Chu Phàm mở ra nhãn thức nhìn rõ ràng hơn, hắn có thể nhìn thấy rõ một đám võ giả đang vây quanh Đỗ Tàn Dương, cho dù hắn trước giờ chưa từng gặp Đỗ Tàn Dương, nhưng cũng biết đây là Đỗ Tàn Dương.

Ngược lại là Trương Nhất, Quách Mộc Dương, Chu Phàm lại không nhận ra.

Chu Phàm đang nhìn người trên tường.

Người trên tường cũng đang nhìn Chu Phàm.

Trong đối diện trầm mặc, khuôn mặt dữ tợn đó của Chu Phàm lộ ra nụ cười tàn nhẫn, hắn nhẹ nhàng dá một cái, Ải Tử An không thể không quỳ xuống.

Trường đao đen xì ra khỏi vỏ, xẹt qua không trung.

Đầu của Ai Tử An lăn trên không trung, trên cái cổ không có đầu, đầu bay lên cũng có máu rải xuống.

- Đỗ Tàn Dương, ngươi dám che chở cho người ta muốn giết, hiện tại ta tới rồi, ta xem ngươi bảo vệ bọn họ thế nào?

Tiếng hét lớn như lôi đình vạn quân vang ra.

Ta xem ngươi bảo vệ bọn họ thế nào...

Tiếng hét to khuếch tán trong không trung, chấn cho màng tai của mọi người đau nhức.

Bọn họ đều hơi sửng sốt, sau đó không ít người phát ra âm thanh ủng hộ, cho dù bọn họ phần lớn là hạng vong mệnh, làm việc thường không từ thủ đoạn, nhưng Chu Phàm dùng một người đối mặt với Tàn Dương Bảo khổng lồ, nói ra những lời như vậy, trong lòng bọn họ cũng rất bội phục.

Âm thanh ủng hộ của người vây xem, khiến người của Tàn Dương Bảo ở trên tường thành sắc mặt đều có chút khó coi.

- Triệu Bá, ngươi đừng có càn rỡ.

Thanh âm của Đỗ Tàn Dương truyền ra từ trên tường thành, truyên vào trong tai tất cả mọi người.

- Độc Tàm Bang đã giải tán, bọn Mộc Dương đã gia nhập Tàn Dương Bảo chúng ta, vậy chính là người của Tàn Dương Bảo chúng ta, ngươi đoạt hố to của Độc Tàm Bang, lại bức người ta đến mức này, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Làm người đừng đuổi tận giết tuyệt, làm người đừng quá bá đạo.

Những lời giả nhân giả nghĩa này của Đỗ Tàn Dương, khiến người vây xem đều cười ra tiếng đầy khinh thường.

Ở Bách Chỉ Địa thì có nhân nghĩa gì mà nói? Có người thấp giọng châm chọc khiêu khích.

- Ngươi nói ta bá đạo? Chu Phàm cười lạnh nói:

- Xem ra ngươi không hiểu ta rồi, ta luôn chính là bá đạo như vậy, hôm nay ta muốn bá đạo cho các ngươi xem.

- Ta sợ ngươi không bá đạo được.

Trên mặt Đỗ Tàn Dương lộ ra vẻ châm biếm:

- Vốn nể tính ngươi tu hành không dễ, cho ngươi tự động thối lui, nhưng ngươi đã không muốn thối lui, vậy chết ở đây đi.
Bình Luận (0)
Comment