Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 1240 - Chương 1926: Thăm Dò Bất Định Kỳ (2)

Chương 1926: Thăm dò bất định kỳ (2) Chương 1926: Thăm dò bất định kỳ (2)Chương 1926: Thăm dò bất định kỳ (2)

Chuong 1926: Tham do bat dinh ky (2)

Hoặc là Đỗ Tàn Dương tìm cách thuyết phục tất cả tu sĩ Đạo cảnh của Bách Chi Địa liên hợp lại lừa giết hắn?

Tuy khả năng của loại chuyện này là rất nhỏ, nhưng cũng không thể không đề phòng.

- Thiên Cơ Cự Khanh?

Lưu chưởng quỹ hơi ngẩn ra, hắn nỗ lực suy nghĩ một lúc, lắc đầu cẩn thận nói:

- Tiền bối, ta không có ấn tượng, hay là để ta đi tra tư liệu cho tiền bối, lát nữa lại trả lời tiền bối.

- Nếu ngươi không tra được, ngươi đi hỏi người sau lưng ngươi một chút, cứ nói là ta hỏi, muốn thù lao gì đều có thể thương lượng, nhưng nếu dám lừa ta...

- Không dám, chúng ta nào dám lừa tiền bối?

Lưu chưởng quỹ vội vàng lắc đầu nói.

Lưu chưởng quỹ biết Thiên Cơ Cự Khanh này khẳng định rất quan trọng, nếu không Triệu tiền bối sẽ không nói như vậy, điều này khiến hắn cũng cẩn thận hơn.

Lưu chưởng quỹ rời đi được khoảng nửa nén hương lại tới phòng Chu Phàm, hắn nói:

- Tiền bối, ta không tra được bất kỳ tư liệu gì về Thiên Cơ Cự Khanh, nhưng ta đã liên hệ với đông gia, đông gia nói nếu tiền bối muốn biết chuyện Thiên Cơ Cự Khanh, hắn muốn gặp mặt một lan để nói chuyện với tiền bối.

Gặp mặt nói chuyện với ta... Chu Phàm hơi nhướng mày nói:

- Có thể, có điêu lúc nào thì hắn có thể gặp ta?

- Đông gia nói muộn nhất là ngày mai, hắn nói tin rằng tiên bối sẽ không ảnh hưởng tới ba ngày sau.

Lưu chưởng quỹ rụt rè nói, hắn cũng không quá hiểu ý tứ của những lời này.

Nhưng Chu Phàm thì hiểu, ba ngày sau hắn sẽ xuất phát tham gia thăm dò Thiên Cơ Cự Khanh, sao có thể còn thời gian gặp đông gia của Lưu chưởng quỹ, xem ra vị đông gia này của Lưu chưởng quỹ đúng là biết chuyện Thiên Cơ Cự Khanh.

- Bảo hắn buổi trưa ngày mai tới khách sạn gặp ta.

Chu Phàm suy nghĩ một chút nói.

Lưu chưởng quỹ dạ một tiếng, thấy Chu Phàm không còn phân phó gì, lui ra ngoài.

Chu Phàm thì tiếp tục suy tư.

Sáng sớm hôm sau, Chu Phàm rời khỏi khách sạn, sau khi xác nhận không ai theo dõi hắn, hắn sử dụng thân pháp thuấn di đến gần doanh địa của Tam Mộc Thương Đội, lại tiến hành ngụy trang một phen, bảo bọn Tiểu Muội ở lại nơi này, hắn mới đi ra. Thuận lợi đi đến cửa lớn của doanh địa thương đội, Mộc Tam Oanh rất nhanh liên đi ra gặp Chu Phàm.

Hai bên đã giao dịch mấy lần, quy trình vẫn giống như lúc trước, Chu Phàm đưa danh sách tài liệu cho Mộc Tam Oanh, Mộc Tam Oanh định giá, Chu Phàm đồng ý, tới rừng cây nhỏ từ trong Trữ Vật Chi Thư lấy tài liệu ra.

Sau đó Mộc Tam Oanh mang theo người của thương đội tới kiểm tra tài liệu.

Bình thường vào lúc thế này, Chu Phàm thu ngân phiếu rồi sẽ rời khỏi, nhưng hôm nay hắn lại không đi, mà là nói với Mộc Tam Oanh:

- Ta có một số việc muốn hỏi ngươi một chút.

Người Mộc Tam Oanh mang đến lập tức trở nên cảnh giác.

Lúc này không quá giống lúc trước, lời này của Chu Phàm tất nhiên sẽ dẫn tới cảnh giác của năm người trong thương đội.

- Không biết Mãnh Hổ huynh có chuyện gì?

Mộc Tam Oanh vẫn thần sắc như thường hỏi.

- Tốt nhất chỉ có ta và ngươi biết.

Chu Phàm chậm rãi nói.

Mộc Tam Oanh hơi gật đầu, nàng không thể cùng Chu Phàm đi đến chỗ cách xa người một nhà, nàng từ trong phù đại lấy ra một đạo phù, ném xuống đất, phù tỏa ra lồng ánh sáng lam nhạt, bao phủ hai người bọn họ lại.

Đây chỉ là một đạo phù cách âm đơn giản, nhưng có thể ngăn cách thanh âm ngoại giới.

- Mãnh Hổ huynh, như vậy được chứ?

Mộc Tam Oanh cười hỏi.

Chu Phàm hơi gật đầu nói:

- Ngươi đã nghe qua về Thiên Cơ Cự Khanh chưa?

Sắc mặt Mộc Tam Oanh nghiêm lại, cho dù là biến hóa biểu cảm rất nhỏ, nhưng Chu Phàm đang chăm chú nhìn nàng, thu hết một màn này vào đáy mắt, nàng dã nghe ve Thiên Cơ Cự Khanh.

- Không biết Mãnh Hổ huynh hỏi cái này là vì gì?

Sắc mặt Mộc Tam Oanh khôi phục bình tĩnh hỏi.

- Cái này thì ngươi không cần biết.

Chu Phàm cười khẽ một tiếng:

- Không biết ngươi biết được bao nhiêu về nó?

- Ngươi phải nói cho ta mục đích của ngươi, ta mới có thể nói với ngươi chuyện Thiên Cơ Cự Khanh.

Mộc Tam Oanh chậm rãi nói.

- Ta chỉ là ngẫu nhiên nghe qua việc này, cũng biết hố to đó rất không đơn giản, có thể có lợi.

Chu Phàm trầm giọng nói:

- Cho nên tất nhiên là có chút ý đồ với nó.

- Thì ra là như vậy.

Sắc mặt Mộc Tam Oanh trở nên có chút vi diệu:

- Có tư cách biết vê Thiên Cơ Cự Khanh ở Bách Chi Địa phần lớn đều là tu sĩ Đạo cảnh, Mãnh Hổ huynh là từ đâu tìm hiểu được tin tức?

- Cái này không thể phụng cáo.

Chu Phàm lắc đầu nói:

- Tam Mộc Thương Đội chỉ là một thương đội ngoại lai, không phải cũng biết chuyện Thiên Cơ Cự Khanh sao?

- Ta có thể biết, là bởi vì thương đội bởi vì chúng ta có chút liên hệ với một tiền bối của Bách Chi Địa, từ trong miệng hắn biết được việc này.

Mộc Tam Oanh giải thích:

- Nếu Mãnh Hổ huynh chỉ là tin vỉa hè, ta khuyên Mãnh Hổ huynh hay là từ bỏ ý đồ hưởng lợi từ Thiên Cơ Cự Khanh đi.
Bình Luận (0)
Comment