Chương 1927: Thu thập tin tức
Chương 1927: Thu thập tin tứcChương 1927: Thu thập tin tức
Chương 1927: Thu thập tin tức
- Mộc cô nương có thể nói chỉ tiết hơn không?
Chu Phàm hỏi.
- Kỳ thật hiểu biết của ta đối với Thiên Cơ Cự Khanh cũng không tính là nhiều, nơi đó quả thật tôn tại rất nhiều thứ tốt, chỉ có điều cũng rất nguy hiểm, nếu không có tu sĩ Đạo cảnh dẫn theo, võ giả tâm thường xuống hố căn bản chính là tìm chết.
Mộc Tam Oanh nói một cách đơn giản.
- Tu sĩ Đạo cảnh dẫn theo à?
Chu Phàm có chút kinh ngạc nói:
- Ý của ngươi là tu sĩ Đạo cảnh có thể dẫn người đi vào?
- Chẳng lẽ Mãnh Hổ huynh ngay cả cái này cũng không biết sao?
Mộc Tam Oanh hơi ngẩn ra:
- Thiên Cơ Cự Khanh mở ra, tu sĩ Đạo cảnh của Bách Chi Địa tạo thành đội thăm dò, cũng cho phép mang một người tiến vào nơi này, về phần mang ai thì không ai có thể can thiệp.
- Vì sao tu sĩ Đạo cảnh phải dẫn người đi vào?
Chu Phàm khó hiểu hỏi:
- Thiên Cơ Cự Khanh nguy hiểm như vậy, người được mang vào sợ rằng có thể hỗ trợ rất ít, nói không chừng còn có thể mang thêm phiền.
- Nguyên nhân thì nhiều lắm, có lúc là được người ta nhờ vả, có lúc là muốn mang người vào hỗ trợ, cũng có các loại nguyên nhân không rõ, đương nhiên cũng có người đơn độc một mình đi vào.
Mộc Tam Oanh nói đến đây thì tạm dừng một chút,
- Không sợ nói với Mãnh Hổ huynh, ta cũng sẽ theo một tiên bối xuống hố.
- Ta xuống hố là để xem có thể tìm được một số thứ tốt không, nếu Mãnh Hổ huynh muốn xuống hố, tốt nhất đã nghĩ cách để tu sĩ Đạo cảnh dẫn ngươi vào.
Chu Phàm trầm mặc một chút nói:
- Cám ơn Mộc cô nương đã nói cho ta biết nhiều chuyện như vậy.
- Nếu Mãnh Hổ huynh đến lúc đó nghĩ được biện pháp xuống hố, lại tin lời ta nói, có thể nói với ta một tiếng, vậy ở trong hố chúng ta cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Mộc Tam Oanh cười nói.
- Được.
Chu Phàm hơi gật đầu. Nói đến đây, hai người cũng hết chuyện rồi, Chu Phàm rất nhanh liên xoay người rời đi.
Năm người kiểm kê tài liệu trong rừng cây chỉ yên lặng kiểm kê tài liệu, Mộc Tam Oanh là quản sự của bọn họ, bọn họ đương nhiên không có tư cách hỏi nàng đã nói chuyện gì với Chu Phàm.
Mộc Tam Oanh cau mày, mặt lộ vẻ nghi hoặc, trong lòng nàng cảm thấy rất kỳ quái, ban đầu nàng cho rằng nam tử mang mặt nạ mãnh hổ này đến từ thế lực lớn của Bách Chi Địa, khẳng định là có tu sĩ Đạo cảnh làm chỗ dựa.
Nhưng trong cuộc nói chuyện vừa rồi có thể nhìn ra hắn hoàn toàn không biết gì vê Thiên Cơ Cự Khanh, thân phận của hắn vì vậy cũng biến thành khó bề phân biệt.
Hắn không thể khi đang tìm hiểu Thiên Cơ Cự Khanh còn hỏi ta, hắn khẳng định là không biết gì về Thiên Cơ Cự Khanh mới hỏi như vậy, chẳng lẽ nói những lời này là cố ý dẫn lầm đường ta sao? Có điều dẫn lâm đường như vậy thì có ý nghĩa gì, muốn che giấu thân phận sao. .. Mộc Tam Oanh suy nghĩ một lúc, vẫn không nghĩ ra được kết luận, nàng rất nhanh liên lắc đầu.
Nàng mặc kệ người này là ai vậy, nói chung nàng không có ý hại hắn, chỉ cần hắn không hại Tam Mộc Thương Đội, vậy không cần thiết đào sâu nghiên cứu.
Sau khi Chu Phàm rời xa Tam Mộc Thương Đội, hắn tán đi ngụy trang, lại dẫn theo bọn Tiểu Muội, đi về phía khách sạn.
Sở dĩ Chu Phàm hỏi Mộc Tam Oanh, đó là bởi vì hắn cũng không tin khách sạn, dẫu sao ai biết được khách sạn liệu có bị bọn Ngụy Vân mua chuộc trước hay không.
Nhưng Tam Mộc Thương Đội thì khác, bọn họ là thương đội đến từ ngoại giới, lại cộng thêm không ai biết hắn tồn tại liên hệ với Tam Mộc Thương Đội.
Từ trong cuộc nói chuyện với Mộc Tam Oanh, Chu Phàm có chín thành nắm chắc, Thiên Cơ Cự Khanh không phải bọn Ngụy Vân bịa đặt ra, đương nhiên vẫn không thể loại trừ khả năng bọn Ngụy Vân lợi dụng cơ hội này tiêu diệt hắn.
Phòng bị nên có thì không thể thiếu.
Chu Phàm đi bộ ở bên ngoài một lúc, mới vào lúc sắp tới buổi trưa thì vê tới khách sạn.
- Triệu tiền bối, đông gia ta đã đến, mời đi theo ta.
Lưu chưởng quỹ thấy Chu Phàm trở về, vội vàng tới nói khẽ.
Chu Phàm hơi gật đầu, theo Lưu chưởng quỹ rời khỏi đại sảnh khách sạn, rất nhanh liền tiến vào một tiểu sảnh.
Chu Phàm không ngờ phía sau khách sạn còn tồn tại một tiểu sảnh.
Trong phòng nhỏ là một nam tử trung niên mặc cẩm y, dáng người hắn hơi béo, vẻ mặt phúc hậu, giống như một phú ông gia tâm thường.
- Bỉ nhân Đường Văn Khang bái kiến Triệu tiên bối. Nam tử trung niên thấy Chu Phàm liên phát ra tiếng cười sang sảng, cười cười chắp tay.
- Khách khí rồi.
Chu Phàm bình tĩnh nói.
Đường Văn Khang mời Chu Phàm ngôi xuống, hắn đã chuẩn bị trà trước, lại ân can châm trà cho Chu Phàm.
Lưu chưởng quỹ đã sớm im lặng lui ra ngoài.
Hai người hàn huyên vài câu, Đường Văn Khang một ý nịnh bợ Chu Phàm, nói Chu Phàm có thể ở lại trong khách sạn của hắn, là vinh hạnh của hắn và khách sạn.