Chương 1935: Bình an vô sự
Chương 1935: Bình an vô sựChương 1935: Bình an vô sự
Chương 1935: Bình an vô sự
Nhưng mọi người vẫn xuống hố, Chu Phàm dã sớm biết, dựa theo quy củ trước kia, bình thường thăm dò lúc ban đầu đều là hành động tập thể, đợi xác nhận Thiên Cơ Cự Khanh không có biến hóa lớn so với lần trước, mới cân nhắc phân tán hành động, tự thử vận khí, tìm kiếm tài nguyên quý hiếm.
Như vậy có thể ở trên trình độ lớn nhất bảo đảm an toàn của bọn họ, đây cũng là nguyên nhân vì sao tu sĩ Đạo cảnh nguyện ý cùng xuống hố.
Giãm lên trên hố đen xì cỏ xanh thưa thớt, Chu Phàm không cảm thấy có khác biệt quá lớn với hố to đó mà lúc trước hắn chiếm.
Nhưng Chu Phàm không hề khinh thường, bởi vì hố to có địa hình hoàn cảnh tương tự ở Bách Chi Địa không phải chuyện thần kỳ gì, nguy hiểm lại chưa chắc đã giống nhau, trước kia chính là đã có tu sĩ Đạo cảnh từng chết trong Thiên Cơ Cự Khanh.
Mọi người chỉ dùng tốc độ đi bộ bình thường một đường tiến về phía trước, rất nhanh đã tiến vào một rừng cây mọc lắm thảm thực vật màu đen.
Trong rừng cây rậm rạp có tiếng chạy, có quái quyệt đang tụ tập về bên này, hơn mười quái quyệt rất nhanh liên xông ra.
Mọi người khẩn trương nhìn lướt qua, sau khi phát hiện chỉ là quái quyệt tâm thường cấp bậc không cao, liền cảm thấy an tâm.
Chiến đấu chỉ duy trì một lúc, đã dọn dẹp hơn mười con quái quyệt này.
- Đúng là mỗi lần tiến vào đều khác, rõ ràng chỉ có thời gian mấy năm, nơi này lại có thêm một rừng cây đen.
Võ Khải lắc đầu nói.
- Nơi này không phải luôn thay đổi à?
Đỗ Tàn Dương hừ một tiếng:
- Chúng ta không phải một mực hoài nghi, mỗi lần đều từ Thiên Cơ Cự Khanh tiến vào, nhưng trên thực tế không phải vào cùng một không gian.
Sắc mặt Chu Phàm không thay đổi, những cái này hắn đều đã biết trước rồi, đây là chỗ khác biệt giữa Thiên Cơ Cự Khanh và những hố đá mà nhân loại tụ cư ở bên ngoài, về phần vị trí tài nguyên biến hóa ở đây cũng tôn tại.
Cho nên cho dù có một số người đã vào mấy lần, nhưng bọn họ cũng không biết ở đâu sẽ tôn tại tài liệu quý hiếm, bọn họ cũng giống như Chu Phàm, chỉ có thể đi chung quanh thử thời vận.
Mọi người không nói nữa, chỉ trâm mặc di tới, cùng sử dụng mắt quan sát chung quanh, xem có tìm được tài liệu quý hiếm không. Về phan tìm được tài liệu quý hiếm thì chia thế nào?
Bọn họ cũng không ước định chia thế nào, bởi vì loại ước định này là không có bất kỳ ý nghĩa gì, một khi thật sự gặp phải tài liệu quý hiếm khiến tất cả mọi người đều động lòng, phát sinh tranh đoạt là chuyện rất bình thường
Về phần sẽ tranh đoạt đến mức nào, vậy phải xem tài liệu quý hiếm tới trình độ nào.
Đương nhiên xác suất loại chuyện này xuất hiện ở địa vực bên rìa Thiên Cơ Cự Khanh kỳ thật cũng không lớn, chờ thật sự xác nhận nơi này cũng không tính là rất nguy hiểm giống như lần trước, bọn họ cũng ra khỏi địa vực bên rìa Thiên Cơ Cự Khanh, đến lúc đó sẽ phân tán tìm kiếm, như vậy có thể ở trên trình độ nhất định tránh khỏi tự giết lẫn nhau.
Bọn họ từ rừng cây đen vừa di vừa thu thập quái quyệt dám tập kích bọn họ, đợi khi đi ngang qua rừng cây đen, tịch dương cũng chiếu vào người bọn họ.
Bọn Chu Phàm lại bắt đầu vừa đánh dấu về theo đường cũ quay vê.
Từ rừng cây đi ra, bọn họ mới đẩy nhanh tốc độ, không bao lâu sau liền trèo lên hố.
Lúc này sắc trời đã tôi, mọi người tìm một khu đất trống gần Thiên Cơ Cự Khanh, bắt đầu chuẩn bị qua đêm.
Đội ngũ này của bọn họ không tín nhiệm lẫn nhau, qua đêm cũng là tự qua, người của mỗi một tổ đều bảo trì cự ly không xa không gần, Đỗ Tàn Dương cô gia quả nhân lại đơn độc một mình.
Đều tự bố trí phù trận, Chu Phàm cũng bố trí phù trận của mình, hắn bỏ thêm phù trận ngăn cách thanh âm tâm mắt trong phù trận.
- Ta mỗi ngày đều phải tu luyện, nhưng không muốn để người ta nhìn thấy.
Chu Phàm liếc Đường Văn Khang một cái, nói.
- Tiền bối không cần giải thích với ta, loại chuyện này ta hiểu mà.
Đường Văn Khang cung kính nói.
Đây không phải chuyện kỳ quái gì, không ít võ giả tu sĩ đều có thói quen như vậy.
- Không phải giải thích với ngươi, mà là khi ta tu luyện, ngươi có thể làm chuyện của mình, ta không cần ngươi phải canh chừng cho ta.
Chu Phàm trầm ngâm một chút, nói:
- Đợi khi đêm khuya, ta chắc cũng tu luyện xong, ta thủ nửa đêm trước, ngươi thủ nửa đêm sau.
- Tiền bối, không cần như vậy, ta thủ cả đêm cũng không sao.
Đường Văn Khang vội nói.
Võ giả tinh lực tràn đầy, cho dù ba ngày ba đêm không ngủ cũng không sao, huống hồ còn có thể vận chuyển công pháp nhắm mắt dưỡng thần, sẽ không ảnh hưởng tới thăm dò ngày mai.
- Như vậy cũng tốt.
Chu Phàm không khách khí với Đường Văn Khang.
Chu Phàm xoay người mở trận pháp, ngăn cách Đường Văn Khang ở ngoài trận pháp, kỳ thật hắn căn bản không tin Đường Văn Khang, bất kể Đường Văn Khang có thủ ở bên ngoài hay không, ảnh hưởng đều không lớn, hắn còn có trận pháp bảo hộ, cho dù Đường Văn Khang nổi lên ý xấu gì, hoặc là xảy ra chuyện gì, trận pháp, Tiểu Muội đều có thể lay tỉnh hắn.