Chuong 1941: Truong Sinh Van Qua
Chuong 1941: Truong Sinh Van QuaChuong 1941: Truong Sinh Van Qua
Chuong 1941: Truong Sinh Van Qua
Khi tám người đánh nhau, đều dùng võ kỹ làm chủ, hỗn hợp sử dụng Võ Thế, không ai sử dụng thuật pháp, bởi vì thuật pháp cần thời gian chuẩn bị nhất định, không thích hợp sử dụng trong hoàn cảnh này.
Một khi có ai muốn lao ve phía trước hái Trường Sinh Vân Quả, nhất định sẽ bị bảy người còn lại vây công.
Chu Phàm nhướng mày, cứ kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp, hắn lại đột nhiên xông tới, làm bộ như muốn hái quả.
Lập tức có bốn người sử dụng cương khí công kích Chu Phàm.
Chu Phàm đã sớm có chuẩn bị, xoay người bổ ra một đao, vô số phi vũ màu vàng từ mũi đao bắn ra.
Là Vũ Đao Cương Bạo Vũ Linh biến thành.
Vũ Đao Cương che trời phủ đất, lập tức bao phủ toàn bộ bảy người.
Bảy người không dám lơ là, nhưng bọn họ lại biết một khi né tránh, vậy sẽ để Chu Phàm thừa cơ đoạt được Trường Sinh Vân Quả, đều hét lớn một tiếng, hoặc vỗ hoặc chụp hoặc chém hoặc đâm, không ngờ lấy cứng chọi cứng với thương tổn của Vũ Đao Cương.
Dẫu sao đây cũng chỉ là cương khí, đối với tu sĩ đã tu ra chân nguyên mà nói, không phải thật sự không giải quyết được.
Tiếng ram râm không ngừng vang lên, khi Vũ Đao Cương tản đi, cương khí công kích của bảy người cũng lập tức như nước chảy mây trôi đánh ve phía Chu Phàm đã vươn tay ra hái quả ở phía trước.
Đao thứ hai của Chu Phàm sớm đã vận sức chờ phát động, bổ ra.
Đao mang màu vàng tím hóa thành một bức vách tường.
Dưới công kích của nhiều đạo cương khí như vậy, vách tường vàng tím rung rung, vỡ ra.
Nhưng đối với Chu Phàm mà nói, đoạn thời gian này đã đủ rồi, hắn hái Trường Sinh Vân Quả xuống, thuấn di năm trượng về phía trước, sau đó mới dừng lại từ trong phù đại lấy ra hộp ngọc, nhanh chóng để Trường Sinh Vân Quả vào trong hộp ngọc, cất đi.
Bảy người Ngụy Vân thấy vậy, sắc mặt đều biến thành có chút vi diệu.
Chu Phàm ngược lại vẫn thần sắc như thường.
- Chúng ta hợp lực giết hắn, đến lúc đó lại thương lượng Trường Sinh Vân Quả nên chia như thế nào?
Trên mặt Đỗ Tàn Dương lộ ra nụ cười tàn nhẫn nói.
Nếu có thể giết chết Chu Phàm, đối với hắn mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt. Nhưng sáu người còn lại không tiếp lời, chỉ hơi nhíu mày.
Chu Phàm cười lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi không giết được ta, luận về tốc độ trong các ngươi có ai có thể so được với ta?
Đây cũng là nguyên nhân sáu người không tùy tiện mở miệng, bọn họ sớm đã từ trong trận đánh ở Tàn Dương Bảo biết thân pháp của Chu Phàm cực nhanh, rất khó đuổi được hắn.
- Bức ta đi rồi, các ngươi ít đi một người, vì Trường Sinh Vân Quả thật sự có đáng không?
Chu Phàm lại tiếp tục nói:
- Không cần ta nói, các ngươi cũng biết, tuy Trường Sinh Vân Quả quý giá, nhưng quả này cả đời chỉ có thể ăn một quả, ăn quả thứ hai sẽ không còn hiệu quả tăng thọ.
Đây đều là những thứ đã được ghi chép trong điển tịch, Trường Sinh Vân Quả hiếm thấy, nhưng bởi vì chỗ thiếu hụt cả đời chỉ có thể ăn một quả, cho nên giá trị không quá khoa trương.
- Triệu đạo hữu nói đùa rồi, ngươi đã đoạt được Trường Sinh Vân Quả, chúng ta đương nhiên sẽ không ra tay với ngươi nữa, dẫu sao chúng ta tới đây không chỉ là vì một trái Trường Sinh Vân Quả.
Ngụy Vân cười nói:
- Chỉ một trái Trường Sinh Vân Quả mà thôi, vừa rồi Đỗ đạo hữu là nói đùa với ngươi, ngươi đừng quá để ý.
Đỗ Tàn Dương than thầm một tiếng đáng tiếc, hắn biết xúi bẩy mọi người cùng động thủ đối phó Chu Phàm, là chuyện không thể, hơn nữa khả năng rất lớn là không giết được Chu Phàm, ngược lại sẽ bức Chu Phàm đi, khiến cho đội ngũ thiếu đi sự hỗ trợ của một tu sĩ Đạo cảnh.
Người khác cũng không muốn động thủ như Ngụy Vân.
Đỗ Tàn Dương chỉ hừ một tiếng, hắn không nói thêm nữa.
Chu Phàm thu hồi trường đao, hắn nhìn những người đó, không tùy tiện quay về, hắn với lo lắng bọn Ngụy Vân đột nhiên trở mặt, cho dù trong tranh đoạt vừa rồi, hắn đã cố ý giữ lại không ít thủ đoạn chưa dùng, loại Võ Thế như Vô Lượng Thế cũng không dùng, trở mặt thì Chu Phàm không sợ, nhưng hiện tại trở mặt, đối với hắn muốn tìm ra Phong Quỷ Tướng là rất không tốt.
Rất nhanh Chu Phàm từ trong phù đại lấy ra hộp ngọc đựng Trường Sinh Vân Quả lúc trước.
Bọn Ngụy Vân đều nhìn Chu Phàm với vẻ khó hiểu, không rõ vì sao Chu Phàm lại muốn lấy hộp ngọc ra.
Chu Phàm mở hộp ngọc, lấy ra trái Trường Sinh Vân Quả đó, ở trước mặt mọi người trực tiếp nuốt vào bụng.
Mắt mọi người đều trợn trừng, Trường Sinh Vân Quả quý giá như vậy lại tùy ý ăn? Chu Phàm lại không hề cảm thấy đáng tiếc, hắn vốn muốn giữ lại cho mình ăn, hiện tại ăn rồi, vậy cho dù bọn Ngụy Vân có bụng đầy ý xấu cũng phải tan thành mây khói.
Đám người Ngụy Vân cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng lại không thể không thừa nhận, Chu Phàm làm như vậy quá quyết đoán, quyết đoán đến mức bọn họ không còn lý do xuất thủ nữa.
Đỗ Tàn Dương sầm mặt xoay người đi, đi được mấy bước hắn đột nhiên đánh tới phương hướng của bọn Đường Văn Khang.