Chuong 1940: Cua c6c (2)
Chuong 1940: Cua c6c (2)Chuong 1940: Cua c6c (2)
Chương 1940: Cửa cốc (2)
Cho tới hiện tại, bọn họ một đường di toi không phát hiện tài liệu đáng để coi trọng, nhưng đây cũng là điều trong dự liệu.
Ngụy Vân, Cung Lão Quỷ cũng đồng ý với ý kiến của Đỗ Tàn Dương, Võ Khải tỏ ý nên cẩn thận hơn một chút, muốn vòng qua hẻm núi.
Chu Phàm không vội tỏ thái độ, mà là nhìn Liêu Nhất Bán một mực trâm mặc ít lời.
- Ta tán thành đi qua hẻm núi.
Liêu Nhất Bán mở miệng nói.
Thế là, đã có đa số tán thành, Chu Phàm mở miệng cũng không có ý nghĩa, kỳ thật hắn cũng cảm thấy đi qua hẻm núi thì tốt hơn, có thể tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.
Sau khi lại đạt thành ý kiến nhất trí, mọi người chậm rãi đi đến hẻm núi, rất nhanh đã tới cửa cốc.
Cho dù đã quyết định đi xuyên qua hẻm núi, nhưng nếu ở cửa cốc quan sát thấy thứ gì đó dị thường, bọn họ sẽ không chút do dự thay đổi suy nghĩ.
Bọn họ đứng ở cửa cốc nhìn lại, có thể nhìn thấy rõ ràng ở trung tâm khe núi có một gốc cây nhỏ màu nâu cao bằng người.
Cây nhỏ đứng trơ trọi, không có cành lá, chỉ có thân chính cùng với ở đỉnh thân chính mọc ra một trái cây màu vàng.
Trái cây to bằng quyền đầu, trên mặt quả lờ mờ có hoa văn mây màu trắng, hoa văn mây tỏa ra khói mây.
- Là Trường Sinh Vân Quả.
Trong mắt Lý Cao Phong lộ ra vẻ thèm khát, mũi chân hắn nhẹ nhàng điểm một cái, ôm cả thị thiếp của hắn, lao tới Trường Sinh Vân Quả.
Chỉ là hắn vừa động, Võ Khải, Ngụy Vân, Đỗ Tàn Dương, Liêu Nhất Bán, Cung Lão Quỷ đều thi triển thân pháp phóng về phía trước.
Chu Phàm cố ý chậm lại một nhịp, sau đó mới phóng về phía trước, tâm của hắn cũng biến thành nóng rực.
Trường Sinh Vân Quả là vật tăng thọ, vào có thể có thể tăng trưởng năm năm thọ mệnh, đối với người tuổi thọ nhiều mà nói thì không có trọng dụng, nhưng đối với tu sĩ tuổi thọ sắp hết mà nói thì chắc chắn là thân dược cứu mạng, bọn họ nguyện ý trả một cái giá cực lớn để có được Trường Sinh Vân Quả.
Đối với Chu Phàm thọ mệnh không còn lâu mà nói, vật tăng thọ bực này hắn đương nhiên cũng không muốn bỏ qua, dẫu sao cho dù cần câu hoàng kim có thể câu lên thứ làm tăng trưởng thọ mệnh, nhưng sâu xám của hắn căn bản là không đủ dùng, hiện tại hắn chính là câu lên được một lần vật tăng thọ.
Sâu xám cần câu hoàng kim tiêu hao đúng là quá lợi hại.
Nhưng cho dù trong lòng có thèm khát tới mấy, Chu Phàm vẫn giữ lại một tia lý trí, không lao ra đầu tiên, hắn sợ phía trước có cạm bẫy, cũng sợ trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, người xông lên trước nhất vẫn là Lý Cao Phong hành động trước, mắt thấy hắn sắp hái được Trường Sinh Vân Quả, Cung Lão Quỷ lại cười lạnh một tiếng, hắn chộp một trảo về phía Lý Cao Phong.
Trảo quang đen xì cắt qua không khí, bao phủ Lý Cao Phong, mắt thấy Lý Cao Phong sắp bị trảo ảnh cắt thành mấy khối, Lý Cao Phong lại giống như có mắt sau lưng vậy, thị thiếp hắn một mực ôm theo xuất thủ, ngọc chưởng đánh ra, bàn tay màu máu vỗ nát trảo quang đen xì.
Lý Cao Phong mượn tốc độ này càng lao đi nhanh hơn, hắn dám xông lên đầu tiên, đương nhiên sớm đã đề phòng người sau lưng tập kích hắn.
Trong nháy mắt, Lý Cao Phong cách Trường Sinh Vân Quả đã chỉ còn một thước, mặt hắn lộ vẻ vui mừng, vươn tay ra muốn chộp tới Trường Sinh Vân Quả, muốn cất vào trong túi.
Chỉ là tay hắn đột nhiên rụt về, trong nháy mắt hắn lùi lại, vị trí trước đó của hắn xuất hiện một dây thừng đen giống như rắn.
Mà nắm đầu kia của dây thừng đen chính là Ngụy Vân.
Lý Cao Phong phát ra một tiếng rít, hắn xoay người đánh tới Ngụy Vân, hắn và thị thiếp của hắn đồng loạt xuất thủ, thanh thế không nhỏ.
Nhưng dây thừng đen trong tay Ngụy Vân lại tự động uốn lượn bay về, chém giết với hai người Lý Cao Phong.
Đỗ Tàn Dương thừa dịp này từ bên cạnh lao qua ba người Ngụy Vân, nhưng bàn tay của Cung Lão Quỷ lại liên tục vỗ về phía hắn.
Đỗ Tàn Dương không thể không nghiêng người tránh, đọ mấy chưởng với Cung Lão Quỷ.
Cung Lão Quỷ không hề sợ hãi Nguyên Dịch Cảnh như Ngụy Vân, Đỗ Tàn Dương.
Võ Khải tay câm đồng côn (gậy đồng) lao về phía trước đột nhiên bị Liêu Nhất Bán xuất thủ cầm chân.
Chu Phàm muốn nhân khe hở này tiến lên, nhưng cũng bị mọi người đang hỗn chiến phát ra cương khí bức lui vê.
Trong khe núi, tám người hỗn chiến, cương khí phân tán bốn phía, đất đá bắn ra, nửa bên hẻm núi cũng sụp đổ, đá to rầm rầm rơi xuống.
Đám người Đường Văn Khang ở phía sau không tiến lên, chỉ nhìn tám người hỗn chiến.
Cho dù bửa hẻm núi sụp đổ, nhưng Trường Sinh Vân Quả và cây dưới sự cố ý khống chế của bọn Chu Phàm, không chịu tổn hại. Trường đao trong tay Chu Phàm bổ ra, một đạo thanh hắc đao cương bổ vào đồng côn của Võ Khải, chém bay đồng côn Võ Khải đánh đến, đồng thời đánh ra một quyền, làm nổ nát cương Cung Lão Quỷ đánh đến.