Chương 1943: Phong bế nhãn (2)
Chương 1943: Phong bế nhãn (2)Chương 1943: Phong bế nhãn (2)
Chuong 1943: Phong be nhan (2)
Đỗ Tàn Dương hơi ngẩn ra, giờ hắn mới nhớ tới quả thực có việc này, mang đến Ngụy Van mang đến có thể ra tay cũng bởi vì nguyên nhân này.
Chu Phàm cũng có chút kinh ngạc, lúc trước hắn đã nghe Đường Văn Khang từng nói lần trước là có một vị tiên bối dẫn vào, nhưng không hỏi kỹ, thì ra người đó chính là Ngụy Vân.
- Các ngươi muốn nói tới khi nào? Ta tới đây không phải để nghe các ngươi lắm lời.
Cung Lão Quỷ bực mình nói.
Chu Phàm không định ra tay nữa, Đỗ Tàn Dương đương nhiên cũng không thể làm gì, dưới sự thúc giục của Cung Lão Quỷ, mọi người lại tiếp tục đi đến bên kia hẻm núi.
Dưới giao thủ ngắn ngủi của các tu sĩ vừa rồi, hẻm núi đã bị hủy nửa bên, nhưng không ảnh hưởng tới mọi người đi xuyên qua trong hẻm núi.
Chu Phàm hái đi Trường Sinh Vân Quả, cái cây sớm đã nhanh chóng héo rũ tan chảy, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đây cũng không phải chuyện kỳ quái gì, có không ít linh thực như Trường Sinh Vân Quả sinh trưởng ở điều kiện đặc thù, căn bản không thể dùng nhân công gieo trồng đào tạo.
Từ hẻm núi đi ra, trước mắt mọi người bỗng trở nên trống trải, trước mắt bọn họ là một thảo nguyên.
Dốc cỏ nhấp nhô lên xuống, ngăn cách tâm mắt, khó có thể thấy rõ bên kia thảo nguyên là gì.
Nhưng sự kiên nhẫn của tất cả mọi người đã sắp hết, deu muốn chờ ra khỏi thảo nguyên này, thì tách ra tự tìm kiếm cơ duyên của mình.
Dau sao bọn họ tới đây không phải để chơi, hiện tại tụ cùng một chỗ, cho dù là nhìn thấy thứ quý giá gì, đều phải liều mạng tranh đoạt với người khác, loại chuyện này đối với ai cũng là không có lợi.
Nhất là sau khi phát hiện Trường Sinh Vân Quả, tất cả mọi người đều có suy đoán, hoài nghi lân này Thiên Cơ Cự Khanh mở ra là khác với mấy lần trước, tài nguyên có bên trong quý giá hơn, căn cứ chính là ở nơi không phải quá sâu đã phát hiện ra Trường Sinh Vân Quả.
Điều này khiến bọn họ càng lúc càng không muốn đi cùng với người khác.
Nhưng tiền đề là phải ra khỏi thảo nguyên này, nếu trên thảo nguyên không có nguy hiểm quá lớn, vậy có thể tách ra.
Trước kia bọn họ cũng thăm dò ở chiều sâu tương tự thì tách ra.
Mọi người dừng lại, kiểm tra bên rìa thảo nguyên, xác nhận cỏ của thảo nguyên không tôn tại dị thường, bọn họ liền tiến vào thảo nguyên.
Cỏ xanh trên thảo nguyên quá ngắn, giam lên bên trên cũng không thể che được giầy. Thảo nguyên bao la, cho dù mở ra nhãn thức cũng không nhìn thấy bất kỳ cảnh vật gì.
Mọi người vẫn bảo trì đủ cẩn thận, không dám đi quá nhanh, dùng tốc độ không nhanh không chậm tiến về phía trước.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Sau khoảng nửa nén hương, bọn họ vẫn không nhìn thấy điểm cuối của thảo nguyên, nhưng may mà ven đường xuất hiện một số quái quyệt công kích bọn họ.
Nếu không có quái quyệt công kích bọn họ, bọn họ sẽ hoài nghi thảo nguyên này tồn tại vấn đề lớn, có đôi khi gặp quái quyệt, có thể chứng thực một số chuyện.
Có người bỗng nhiên nghĩ ra, vạn nhất thảo nguyên này một mực kéo dài đến Hắc Giới Tuyến thì nên làm gì?
Có điều đây cũng không tính là vấn đề lớn, nếu thực sự đi đến trình độ nhất định, vẫn là ở trên thảo nguyên, vậy thì sẽ tách ra trên thảo nguyên này.
Mọi người yên lặng đi tới, gặp quái quyệt thì giết, trên thảo nguyên có gió nổi lên, cho dù quá trình đi đường rất buồn tẻ, nhưng tất cả mọi người đều tập trung tinh thần cảnh giác.
Bỗng nhiên dốc cỏ ngoài trăm trượng truyền đến thanh âm ào ào giống như nước chảy.
Mọi người vốn đều đang cảnh giác lập tức ngừng lại, ngưng thân nhìn về phương hướng dốc cỏ.
Là nhãn cầu.
Vô số nhãn câu kích thước to bằng nhân loại từ trên dốc cỏ lăn xuống, nhãn cầu quá dày đặc, đếm không rõ, giống như bầy cá xuôi dòng bơi xuống.
Nhãn thức của Chu Phàm có thể nhìn thấy rõ ràng con ngươi màu xám giống như tròng trắng mắt của một bộ phận đang chậm rãi di động.
Mọi người cảm thấy hô hấp đình trệ, hít thở không thông.
Đây không phải là cảm giác hít thở không thông vì bọn họ cảm thấy sợ hãi mà dẫn tới, mà là bởi vì bọn họ thật sự không thể hô hấp.
Nếu không phải bọn họ đều là võ giả, trong khoảng thời gian ngắn cho dù không hô hấp cũng không có vấn đề gì, sợ rằng đã sớm bởi vì hít thở không thông mà vô cùng lúng túng.
Nhưng lúc này nhìn nhãn cầu như nước sông cu6n cuộn lăn tới, sắc mặt của bọn họ cũng không tốt hơn là bao, không ít người mắt đã hơi co rút lại.
- Đàn Phong Bế Nhãn, đàn Phong Bế Nhãn.
Mộc Tam Oanh rít lên.
Kỳ thật không cần Mộc Tam Oanh nói, bọn Chu Phàm đều có thể từ loại cảm tri hít thở không thông này biết bọn họ gặp phải gì.
Bọn họ gặp phải là đàn quái quyệt Phong Bế Nhãn cấp Bạch Sát, chỉ cần loại đàn quái quyệt này xuất hiện, tất cả sinh linh ở phụ cận đều sẽ không thể hô hấp.
Một đám người không chút do dự quay đầu thi triển thân pháp bỏ chạy, Chu Phàm liếc Tiểu Muội và Mặc Mặc một cái, phát hiện hai đứa chúng đều có thể trung kiên trong loại hoàn cảnh hít thở không thông này, mới yên tâm.