Chương 1947: Huyết thảo (2)
Chương 1947: Huyết thảo (2)Chương 1947: Huyết thảo (2)
Chương 1947: Huyết thảo (2)
Hôm nay bọn họ không có kế hoạch quay về trên hố to qua đêm, bọn họ vốn định qua đêm trong hố to, nếu không một đi một về như vậy, thật sự quá lãng phí thời gian, còn không bằng mạo hiểm ở lại qua đêm trong hố to.
Đương nhiên hiện tại cách trời tối vẫn còn một đoạn thời gian không ngắn, không cần phải gấp gáp làm ra quyết định.
Theo thăm dò vào sâu hơn, bọn họ vẫn không nhìn thấy biên giới của thảo nguyên, nhưng màu sắc của mặt cỏ xanh lá xuất hiện biến hóa, trở nên đỏ như máu.
Lúc này hoàng hôn đã hàng lâm, chiếu lên mặt cỏ màu đỏ phía trước bọn họ càng trở nên quỷ dị hơn.
Mọi người dừng chân trước mặt cỏ màu đỏ, nhìn mặt cỏ đã biến hóa màu sắc.
- Các ngươi có ai từng thấy mặt cỏ tương tự chưa?
Ngụy Vân nhìn mọi người chung quanh, hỏi.
- Ta đã thấy huyết thảo tương tự rồi.
Cung Lão Quỷ suy nghĩ một chút nói:
- Nhưng có phải cùng một mặt cỏ hay không thì không biết, huyết thảo trước kia ta từng thấy mang theo một loại nguyền rủa có thể hủ hóa thân thể người, có điêu không phải quá khó đối phó, chỉ cần vận chuyển chân khí là có thể chống đỡ được sự xâm nhiễm của nguyền rủa.
Người khác trong đội ngũ cũng nói vài ví dụ huyết thảo khác, không phải bọn họ tự mình từng trải qua thì chính là đọc được từ một số điển tịch.
Đương nhiên trong nhất thời không ai có thể khẳng định đây là huyết thảo mà bọn họ nói.
- Trước tiên kiểm tra đã, sau đó...
Ngụy Vân nhìn sắc trời, bất đắc dĩ nói:
- Sau đó chúng ta qua đêm ở gần đây, chờ buổi sáng ngày mai lại xuất phát, các ngươi cảm thấy thế nào?
Một khi trời tối, không thể đi đường nữa, bọn Chu Phàm cũng không có dị nghị gì đối với chuyện này.
Mọi người dựa theo biện pháp của mình rụt rè kiểm tra huyết thảo.
Chu Phàm đến gần huyết thảo, ý thức của hắn đã bao phủ huyết thảo, nhưng ý thức không truyền đến cảm tri nguy hiểm, hắn nhìn chung quanh một vòng, phát hiện đã có người bắt đầu nhổ cỏ, hắn cũng dùng chân khí bọc lấy tay, nhổ một cọng cỏ lên.
Tị thức thiệt thức mở ra, hắn ngửi được mùi máu tanh nồng đậm, thiệt thức cũng xác nhận huyết thảo có mùi máu, ngoài ra, không còn khí vị đặc thù gì khác. Chẳng lẽ cỏ này là từ máu rót vào mà sinh thành ư?
Ngón tay hắn bóp huyết thảo, cảm giác chân thực huyết thảo truyên đến chứng tỏ nó không phải hư ảo.
Giữa ngón tay Chu Phàm xuất hiện lãnh lam hỏa diễm, huyết thảo rất nhanh liền bốc cháy, hóa thành tro tàn tản đi.
Huyết thảo bị đốt cháy không nhìn ra được biến hóa đặc thù gì, chỉ có một loại khí vị gay mũi không gây hại.
Chu Phàm lại ngồi xổm xuống, lần này hắn lớn gan vươn tay ra nhổ một nắm huyết thảo, quan sát bùn đất của nó, nhưng bùn đất chỉ là đất đen thuần túy, không phải huyết thổ trong tưởng tượng, điều này khiến hắn hơi nhướng mày.
Hắn lại dùng tị thức thiệt thức nghiêm túc kiểm tra một chút, bùn đất rất bình thường, không có bất kỳ biến hóa kỳ dị gì.
Chu Phàm rút trường đao ra, đâm vào sâu trong bùn đất của huyết thảo, lại nhổ lên, trên thân đao chỉ dính bùn đất màu đen.
Trong đội ngũ, Cung Lão Quỷ cũng đào huyết thảo lên, có điều Chu Phàm dã xem qua, trong hố trừ đất đen, không có bất kỳ thức gì đặc thù.
Sở dĩ Chu Phàm như vậy nghiêm túc, đó là bởi vì đám người Ngụy Vân cho dù ngoài miệng nói dễ nghe, nhưng nếu thật sự có phát hiện gì, chưa chắc đã nói ra, những người này không đáng tin, bất kỳ việc gì vẫn dựa vào chính mình, nếu không ngày mai tiến vào huyết thảo có chết như thế nào cũng không biết.
Tiểu Muội cũng đang cúi đầu ngửi huyết thảo trên mặt đất, nó còn dùng miệng cắn một chút lên nhai nuốt, có điều rất nhanh lại phun ra, lắc đầu với Chu Phàm.
- Triệu tiền bối, có phát hiện gì không?
Đường Văn Khang cũng dùng biện pháp mình biết để kiểm tra một phen, thấp giọng hỏi Chu Phàm.
- Không.
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Không phát hiện độc tố, nguyền rủa, những huyết thảo này nhìn thì không giống một bộ phận thân thể của quái quyệt, trừ màu sắc khác với cỏ nhỏ bình thường ra thì không nhìn ra chỗ nào dị thường, ngươi thì sao?
- Ta cũng không.
Đường Văn Khang lắc đầu nói.
- Ngày mai ngươi định tiếp tục đi theo à?
Chu Phàm nghĩ một chút rồi nói: - Ta có dự cảm không tốt, con đường phía sau có thể không dễ đi, không bằng ngươi ngày mai theo đường cũ quay về đi.
Trên mặt Đường Văn Khang lộ ra vẻ do dự nói:
- Ta vẫn muốn đi theo.
Chu Phàm không khuyên nữa.
Rất nhanh tất cả mọi người hoàn thành kiểm tra đối với huyết thảo, mọi người tụ tập lại tổng kết một chút, huyết thảo này dường như không có bất kỳ chỗ dị thường nào.
- Chúng ta nhiều người như vậy cũng không nhìn ra vấn đề gì, vậy chắc là không có vấn đề, không cần nghĩ về vấn đề này nữa.
Lý Cao Phong cười lạnh nói:
- Có điều nếu thật sự nhìn ra vấn đề, ta nghĩ chư vị cũng không cần thiết phải giấu giếm, dẫu sao ngày mai chúng ta tới lúc cùng xuất phát, một khi phát sinh chuyện gì, ta nghĩ đối với các ngươi đều không có lợi?