Chương 1946: Huyết thảo
Chương 1946: Huyết thảoChương 1946: Huyết thảo
Chuong 1946: Huyet thao
Mọi người không vội rời khỏi, mà là ở lại phụ cận, vận chuyển công pháp luyện hóa đan dược cùng với hấp thu thiên địa nguyên khí, tận lực khiến thực lực của mình khôi phục lại.
Khi đã khôi phục rồi, hiện tại đã là buổi chiều, mọi người trâm mặc một chút, bắt đầu thương nghị bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Bọn họ vừa rồi một đường bỏ chạy, nhưng nếu nói bị lạc phương hướng thì đây là chuyện không thể, bọn họ vẫn ở trong phạm vi của thảo nguyên, lệch khỏi lộ tuyến lúc trước cũng không tính là gì.
So với lộ tuyến lúc trước, vị trí hiện tại của bọn họ mà ở sâu trong Thiên Cơ Cự Khanh hơn, nếu là theo thương nghị lúc trước, bọn họ có thể phân tán ra đi tìm tài liệu quý hiếm.
Chỉ là vừa vượt qua đàn Phong Bế Nhãn, mọi người đối với tách ra tìm kiếm tài liệu quý hiếm đều lộ ra có chút do dự.
- Ta kiến nghị đừng tách ra, trước hết nghĩ pháp xem có thể rời khỏi thảo nguyên này đã hay không rồi lại nghĩ tới vấn đề này.
Ngụy Vân thần sắc bình tĩnh nói.
- Ngươi nói cũng dễ nghe nhỉ.
Lý Cao Phong lạnh lùng cười:
- Người ngươi mang đến là tu sĩ Đạo cảnh, nếu gặp phải thứ tốt gì, hai người các ngươi liên thủ, chúng ta ai tranh lại các ngươi.
Lời này của Lý Cao Phong dẫn tới sắc mặt ba người Võ Khải, Cung Lão Quỷ, Đỗ Tàn Dương đều trở nên có chút vi diệu, Lý Cao Phong đã nói ra lo lắng của bọn họ.
Sắc mặt Chu Phàm vẫn như thường, hắn đang Liêu Nhất Bán Liêu Nhất Bán, nhưng từ nửa bên mặt đó của Liêu Nhất Bán thật sự khó có thể nhìn ra gì.
- Loại chuyện này trước nay là ai dựa vào bản sự của người nấy, giống như lúc trước không phải Triệu đạo hữu có được Trường Sinh Vân Quả sao?
Ngụy Vân lắc đầu nói.
- Đó là bởi vì ngươi cố ý ẩn tàng thực lực của vị bằng hữu đó, hắn không xuất thủ, nếu không các ngươi liên thủ, sao Trường Sinh Vân Quả có thể rơi vào trong tay người khác?
Võ Khải phản bác.
- Ý của các ngươi là hiện tại tách ra sao?
Sắc mặt Ngụy Vân lạnh lùng nói:
- Lần này Thiên Cơ Cự Khanh mở ra nhìn thì quả thật có khả năng rất lớn sẽ xuất hiện một số thiên tài địa bảo khó có thể tưởng tượng, nhưng các ngươi không nghĩ tới nguy hiểm trong đó sao?
Không nghĩ tới nguy hiểm trong đó?
Đương nhiên không thể, bất kể là cái chết của Đặng Nhất Chi, đại đệ tử của Cung Lão Quỷ hay là đàn Phong Bế Nhãn lần này gặp phải, đều khiến mọi người hiểu được, Thiên Cơ Cự Khanh lần này mở ra khắp nơi đều tồn tại nguy hiểm.
Nhưng không tách nhau ra, lần sau gặp phải thứ tốt, ai có thể cướp lại được Ngụy Vân và người hắn mang đến?
- Ta cho rằng tạm thời đừng tách ra thì tốt hơn.
Chu Phàm nói.
- Không tách ra?
Lý Cao Phong hơi nhíu mày hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không lo hai người bọn họ liên thủ sao?
Cho dù hai người bọn họ liên thủ, ta cũng không quá lo không cướp lại được, nếu thực sự tách ra, sao ta biết ai là Phong Quỷ Tướng. .. Chu Phàm chuyển động tâm tư, hắn lắc đầu nói:
-Ta cũng lo, có điều so với tìm được thứ tốt, ta coi trọng an toàn của mình hơn.
- Đồ mặc dù tốt, nhưng ngươi cũng phải có mạng để dùng mới được, vả lại cũng không phải không tách nhau ra, chỉ là muộn một chút mà thôi.
Không ít người đều lộ ra vẻ suy tư, cảm thấy lời Chu Phàm nói không phải không có lý.
- Ta cũng không tán thành hiện tại tách ra.
Liêu Nhất Bán xưa nay luôn trâm mặc ít lời mở miệng nói.
Võ Khải nhìn Mộc Tam Oanh bên cạnh, Mộc Tam Oanh hơi gật đầu, Võ Khải cười nói:
- Triệu đạo hữu, Liêu đạo hữu đã nói vậy, thế thì ta cũng tán thành.
Chu Phàm nhìn thấy một màn tương tác này của Võ Khải, Mộc Tam Oanh, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Võ Khải lại ngầm hỏi ý kiến của Mộc Tam Oanh.
Vì sao Liêu Nhất Bán lại đồng ý? Nam tử đeo mặt nạ màu trắng bên cạnh hắn giống như người chết, cho tới bây giờ Chu Phàm vẫn chưa nghe thấy hắn từng nói một câu nào.
Người áo đen Ngụy Vân mang đến cũng không nói chuyện.
Một số người của Đội ngũ này luôn mang tới cho Chu Phàm một loại cảm giác quỷ dị khó có thể diễn tả.
Lý Cao Phong dùng sức nhéo mặt thị thiếp của hắn một cái, cười một tiếng nói:
- Ba người các ngươi đều đồng ý, vậy Lý mỗ cũng không phải người nhát gan sợ phiền phức, vậy lại đi cùng một đoạn đường.
Chỉ độc có sắc mặt Cung Lão Quỷ và Đỗ Tàn Dương là hơi trâm xuống. - Đỗ đạo hữu, Cung đạo hữu, nếu hai vị nhất định muốn tách ra, cũng có thể tự động rời đi.
Lúc này Ngụy Vân mới mặt mày tươi cười nói:
- Đương nhiên người khác cũng vậy, tùy thời có thể rời khỏi.
Đỗ Tàn Dương và Cung Lão Quỷ không biết xuất phát từ loại nguyên do nào, bọn họ không biết gì vê chuyện này, ngược lại ở lại trong đội ngũ.
Không ai yêu cầu hiện tại rời đi nữa, đội ngũ lại xuất phát, tiến vào sâu trong Thiên Cơ Cự Khanh.