Chương 1945: Giết chóc thành tính
Chương 1945: Giết chóc thành tínhChương 1945: Giết chóc thành tính
Chương 1945: Giết chóc thành tính
Vẻ mặt của đám người Cung Lão Quỷ nghiêm lại, bọn họ cảm thấy Chu Phàm nói rất có lý.
- Triệu đạo hữu nói rất có lý, đừng nghĩ nữa, quay đầu đánh một trận, chỉ là mấy vạn Phong Bế Nhãn mà thôi.
Cung Lão Quỷ cuồng tiếu nói.
Bọn Võ Khải, Lý Cao Phong cũng nhao nhao mở miệng đồng ý.
Mọi người đạt thành nhất trí, lập tức dừng chân, xoay người nghênh đón đàn Phong Bế Nhãn.
Chỉ có Tiểu Muội mang theo Chu Mặc Mặc chạy xa một chút, mới xoay người lại nhìn, Chu Phàm không cho phép chúng gia nhập vào trong trận chiến đấu này.
- Giết.
Chu Phàm rút trường đao hét lớn một tiếng.
Hắn chém ra một đao, chính là mấy chục đạo Khoái Đao Cương biến nhanh vào trong đàn Phong Bế Nhãn, chém nát mấy chục con Phong Bế Nhãn.
Người khác cũng nhao nhao xuất thủ, dùng cương khí để công kích Phong Bế Nhãn.
Phong Bế Nhãn giống như che trời phủ đất ùa tới, mắt chúng mọc gai nhọn sắc bén, đâm tới mọi người, nhưng mọi người không phải là chân khí hộ thể thì chính là có khí cụ phòng ngự, trong nhất thời đàn Phong Bế Nhãn cũng không làm gì được bọn họ.
Có điều sử dụng cương khí kéo dài công kích quái quyệt, khiến cho chân khí của bọn họ đang cấp tốc tiêu hao, bọn Ngụy Vân cũng cảm thấy kinh hãi vì chân khí của mình tiêu hao cực nhanh, vì thế cũng không dám tiêu xài quá đà, mà là lưu lại một chút chân khí cho lúc cần đến.
Nhưng chỉ độc có Chu Phàm thì khác, hắn dường như không có ý lưu lực, giống như điên vung đao, vô số đao cương trong suốt không ngừng bắn nhanh ra, không ngừng giết chết từng con Phong Bế Nhãn.
Mọi người thấy Chu Phàm điên cuồng như vậy, khóe mắt đều giật giật, trong lòng nghĩ Triệu Bá này đúng là kẻ điên, liều mạng như vậy làm gì? Hoàn toàn không định để lại đường lui cho mình sao?
Bọn họ không biết, Chu Phàm liều mạng như vậy một là vì sâu xám lớn, thứ hai là chân nguyên của hắn vốn hùng hậu tới khiếp người, chỉ trong thời gian ngắn muốn tiêu hao hết cũng không phải chuyện dễ dàng.
Vả lại cho dù tiêu hao, cũng có thể dùng đan dược khôi phục chân khí bản thân chuẩn bị trước để đắp, hắn thật sự không bận tâm tới loại tiêu hao này, dẫu sao mỗi một đao chém xuống đều có một lượng lớn sâu xám lớn vào tài khoản, cơ hội như vậy biết đi đâu mà tìm?
Hắn đã lâu rồi không gặp được cơ hội tốt như vậy. Chu Phàm điên cuồng như vậy, trong mọi người không ai nói gì, cũng không mu quáng làm theo, chỉ dựa theo tiết tấu của mình để kích sát đàn Phong Bế Nhãn đang chen chúc ùa tới.
Dưới sự hợp lực của mọi người, đây chỉ là đồ sát một phía, nhãn cầu bị xé nát giết chết nằm khắp nơi.
Trong thời gian cực ngắn đàn Phong Bế Nhãn mấy vạn con đã bị giết chết toàn bộ, không ít người đều thở dốc, không phải vì giết chết đàn Phong Bế Nhãn có thể hô hấp mà thở mạnh, mà là chân nguyên trong cơ thể bọn họ đều bị tiêu hao rất lợi hại.
Nhưng may mà hiện tại có thể hấp thu thiên địa nguyên khí, trong mọi người vẫn có không ít người lấy ra đan dược để cấp tốc khôi phục chân khí.
Dẫu sao đây chính là trong Thiên Cơ Cự Khanh, ở đây tùy thời đều có khả năng phát sinh nguy hiểm khó có thể dự đoán, không thể không đề phòng.
Được giải trừ khỏi trạng thái phong bế của Phong Bế Nhãn, chân nguyên trong cơ thể Chu Phàm dưới tác dụng của Long Thần Huyết vốn có thể cấp tốc khôi phục, nhưng hắn vẫn giả vờ giả vịt lấy ra đan dược phục dụng, hắn vừa uống thuốc vừa cười to.
Hắn là vui thật, đàn quái quyệt cấp Bạch Sát mấy vạn con, hắn dám khẳng định mình giết hơn vạn, vậy hắn có thể đạt được bao nhiêu sâu xám lớn?
Bởi vì phương pháp tính toán sâu xám lớn của thuyền rất phức tạp, Chu Phàm không thể xác nhận hắn đạt được bao nhiêu sâu xám lớn, nhưng tuyệt đối không ít, hơn nữa sợ rằng so với lần trước có được từ chỗ Tiểu Muội thì chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn.
Tâm tình của không ít người đều rất phức tạp liếc Chu Phàm một cái, theo bọn họ, Chu Phàm là điên cuồng thật, chỉ sợ người này là loại cuồng nhân giết chóc thành tính, nếu không phải giết chóc thành tính, vì sao giết những quái quyệt này lại liều mạng như vậy?
Đỗ Tàn Dương ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm hối hận vì sao lúc trước mình lại nảy lòng tham vì những huyền tệ đó mà trêu chọc Chu Phàm, loại người này khi điên lên thì đúng là khiến người ta sợ hãi không thôi.
Bọn họ từ trong đống thân thể tàn phế của Phong Bế Nhãn đi ra, trên mặt không ít người lộ ra biểu cảm chán nản, rất nhiều quái quyệt giết cũng không có tài liệu để thu thập, giống như đàn Phong Bế Nhãn là không có một chút tài liệu nào đáng để lấy.
Loại quái quyệt này cho dù giết cũng chỉ là lãng phí khí lực mà thôi, đây cũng là một nguyên nhân bọn họ không muốn giết đàn Phong Bế Nhãn, nếu không phải bị nhằm vào, bọn họ khẳng định không muốn đối phó đàn Phong Bế Nhãn.
Tiểu Muội quay lại, lắc lắc đuôi với Chu Phàm.