Chương 1954: Nàng là ai
Chương 1954: Nàng là aiChương 1954: Nàng là ai
Chuong 1954: Nang la ai
Lúc này Cung Lão Quỷ rất tức giận, hắn vốn chính là người đầu tiên phát hiện ra Kim Khuan Anh, hắn đã coi Kim Khuẩn Anh là vật trong lòng bàn tay hắn, không ngờ lại bị Chu Phàm đoạt đi.
- Ta cũng không biết nó từ lúc nào đã lặng lẽ biến mất.
Trên mặt Đường Văn Khang lộ ra vẻ quái dị nói.
Sắc mặt Cung Lão Quỷ âm lãnh nhìn Đường Văn Khang, Đường Văn Khang chính là Chu Phàm mang đến.
- Cung tiền bối, quan hệ của ta và Triệu Bá rất bình thường, việc này không liên quan tới ta.
Ánh mắt Đường Văn Khang lấp lánh nói:
- Ngươi không sợ Ngụy tiền bối sao?
Cung Lão Quỷ cười lạnh nói:
- Ngụy Vân hiện tại vẫn có thể lo cho ngươi à? Không ngờ ngươi lại muốn dùng Ngụy Vân để uy hiếp ta, vốn ta có thể tha cho ngươi một mạng, nhưng hiện tại ta lại cứ muốn giết ngươi. ...
Không ai lưu ý đến chuyện phía sau, Võ Khải, Mộc Tam Oanh, Lý Cao Phong và thị thiếp của hắn Vân nhi đều không từ bỏ truy đuổi, nhưng đã cách đám người Ngụy Vân càng lúc càng xa.
- Mộc cô nương, cứ đuổi theo như vậy, chúng ta sẽ chỉ mất người thôi.
Võ Khải gấp giọng nói.
- Không cần lo lắng, ta có biện pháp có thể tìm được bọn họ.
Mộc Tam Oanh nói khẽ.
- Vậy ta an tâm rồi.
Lý Cao Phong tu luyện nhĩ thức, hắn nghe thấy lời này của Mộc Tam Oanh liền cười ha ha.
- Lý Cao Phong, ta khuyên ngươi đừng đi theo chúng ta thì hơn.
Sắc mặt Võ Khải hơi trâm xuống nói.
- Võ Khải, bằng vào ngươi cũng muốn uy hiếp ta à?
Lý Cao Phong bật cười,
- Vậy ta giết ngươi trước, sau đó nắm giữ tiểu cô nương này trong tay.
- Tên sắc quỷ ngươi, ta phải giết ngươi.
Mở miệng nói lời này là Mộc Tam Oanh, một đường tới giờ, ánh mắt mưu đồ của Lý Cao Phong đối với nàng đã khiến nàng cảm thấy ghê tởm tới cực điểm.
Hiện tại đã không có bao nhiêu người ở đây, Mộc Tam Oanh không cố ky nữa, một võ giả lúc trước chỉ thể hiện ra thực lực Khí Cương Đoạn như nàng lại đột nhiên hung hãn giết tới Lý Cao Phong.
Sắc mặt Lý Cao Phong biến thành ngưng trọng, nữ tử Mộc Tam Oanh này có vấn đề, nhưng hắn không quản được nhiều như vậy, thị thiếp Vân nhi bên cạnh hắn đã đón đánh Mộc Tam Oanh, mà đồng côn trong tay Võ Khải cũng đập tới Lý Cao Phong.
Chu Phàm không ngừng thuấn di về phía trước, hắn đã vòng một vòng, lao tới phương hướng trên hố.
Nếu không cứ thuấn di như vậy, hắn rất có thể sẽ tiến vào sâu trong Thiên Cơ Cự Khanh, thậm chí có thể sẽ chạm đến giới tuyến trắng đen.
Ngụy Vân, Đỗ Tàn Dương, Liêu Nhất Bán, nam tử đeo mặt nạ, người áo đen phía sau hắn đều đuổi sát không buông, chỉ luận thân pháp tốc độ thuần túy, có lẽ bọn họ không bằng Chu Phàm, nhưng bọn họ nắm giữ một số thuật pháp hoặc khí cụ tăng độ gia tốc, có thể giúp bọn họ không bị Chu Phàm cắt đuôi.
Chu Phàm tuyệt không lo lắng, đừng nói chân nguyên của hắn hùng hậu, cho dù là tiêu hao hết, còn có Long Thần Huyết có thể cấp tốc khôi phục chân khí, muốn một mực đuổi theo hắn thật sự là quá khó.
Hắn cũng không lo lắng an nguy của Tiểu Muội và Mặc Mặc, hắn đã sớm biết với mũi chó của Tiểu Muội tùy thời đều có thể tìm được hắn.
Hắn từng dạy Tiểu Muội, một khi phát sinh chiến đấu, Tiểu Muội phải lập tức mang theo Mặc Mặc bỏ chạy.
Nhưng cho dù bắt được Tiểu Muội, cũng không ai có thể làm thịt nó, thực sự chọc giận nó, ai ăn ai vẫn chưa biết.
- Trương đạo hữu, hiện tại làm sao bây giờ? Tiểu tử này cũng quá biết chạy rồi.
Ngụy Vân nhìn Chu Phàm chạy gấp ở phía trước, sắc mặt âm trầm nói.
Đuổi trốn cực nhanh như vậy, hắn có chút không chống đỡ được, thêm một lúc nữa chỉ sợ hắn sẽ tụt lại phía sau.
Hắn liếc một cái liền phát hiện sắc mặt của Đỗ Tàn Dương đã đỏ như chiều tà, hiển nhiên cũng thi triển bí pháp nào đó mới có thể không tụt lại phía sau.
- Không vội.
Người áo đen chỉ chậm rãi thốt ra hai chữ.
Theo nàng vừa dứt lời, trên huyết thảo hiện ra từng dòng thân ảnh tỏa ra sương khói xanh đen, vị trí của chúng vừa hay chặn đường đi của Chu Phàm.
Chu Phàm không ngờ còn có một màn như vậy, mắt hắn hơi co lại, nhìn tử thi bị sương khói xanh đen bao phủ, hắn nhận ra được, những cái này là thi khôi của Hoạt Tử Thị.
Chu Phàm trâm mặc một chút, nếu hắn thi triển Vô Lượng Thế, có thể nhanh chóng đi xuyên qua những thi khôi này, nhưng sự xuất hiện của những thi khôi này lại khiến hắn thay đổi chủ ý.
Hắn dừng chân, xoay người đối mặt với năm người đang xông tới.
Chu Phàm dừng lại, năm người Ngụy Vân cũng nhanh chóng dừng lại, có điều vị trí đứng của năm người lại rất thú vị, Đỗ Tàn Dương đơn độc một mình đứng cách xa bốn người, mà Ngụy Vân và người áo đen thì đứng chung một chỗ, Liêu Nhất Bán và nam tử đeo mặt nạ trắng đứng chung một chỗ, bảo trì cự ly với ba người còn lại.
- Triệu đạo hữu, ngươi khiến chúng ta đuổi quá mệt rồi.
Trên mặt Ngụy Vân lộ ra nụ cười nói.