Chương 1979: Trở về huyết thảo
Chương 1979: Trở về huyết thảoChương 1979: Trở về huyết thảo
Chuong 1979: Tro ve huyet thao
- Chẳng lẽ ngươi không muốn à?
Lý Cao Phong hừ một tiếng nói.
- Ta đương nhiên cũng muốn, nhưng ta tự hiểu lấy mình, ta không có biện pháp thoát được lời mời của nó, muốn thì cũng có ích lợi gì?
Võ Khải lắc đầu nói:
- Các ngươi có biện pháp thì cứ trốn đi.
- Không ai có thể trốn cả.
Liêu Nhất Bán lạnh lùng nói:
- Ai dám trốn ta giết kẻ đó.
Lời này của Liêu Nhất Bán khiến không ít người hơi biến sắc, có điều bọn họ cũng hiểu vì sao Liêu Nhất Bán lại nói như vậy, bởi vì vừa rồi có người đề nghị với Hắc Bạch Li có thể để một người đi công kích Bàn Ngột, như vậy bọn họ sẽ không cần toàn bộ đi mạo hiểm.
Nhưng bị Hắc Bạch Li phủ quyết, nguyên nhân là ở chỗ bọn họ có nhiều người như vậy cùng ra tay cũng chưa chắc có thể lay tỉnh Bàn Ngột, nếu chỉ có một người căn bản không thể làm được.
Cái này có quan hệ rất lớn với thân thể khổng lồ của Bàn Ngội.
Hắc Bạch Li còn nói nếu đến lúc đó bọn họ không thể lay tỉnh Bàn Ngột, vậy sẽ giết chết tất cả bọn họ.
Cho nên Liêu Nhất Bán mới nói như vậy, nhân số càng ít khả năng thành công của bọn họ lại càng nhỏ.
- Bất kể chúng ta lúc trước có thù hận gì, nhưng nếu muốn sống, vậy đồng lòng một chút thì tốt hơn.
Ngụy Vân cũng mở miệng nói:
- Nó đang nhìn chúng ta, cho dù chúng ta muốn chạy trốn, xác suất thành công cũng sẽ cực thấp, dưới so sánh, còn không bằng nghe nó, giúp nó lay tỉnh Bàn Ngột.
- Chỉ cần lay tỉnh Bàn Ngột, vậy nó sẽ bỏ qua cho chúng ta.
Mộc Tam Oanh nghiêm mặt nói:
- Lay tỉnh Bàn Ngột thì chúng ta có thể làm được, nhưng sau khi lay tỉnh Bàn Ngột làm thế nào để thuận lợi đào thoát? Nếu không thể đào thoát, vậy cũng chính là chịu chết mà thôi.
- Cái này phải xem bản sự của mọi người.
Phong Quỷ Tướng cười lạnh một tiếng nói: - Các ngươi sẽ không cho rằng người khác sẽ nghĩ ra biện pháp để tới cứu các ngươi chứ?
Máu của Huyết nô và giam cầm khi Bàn Ngột tỉnh lại, cho dù đã biết trước, muốn tránh được cũng không dễ dàng... .
Người chưa nghĩ ra biện pháp đều cau mày.
Chu Phàm một mực không nói gì, bởi vì hắn tạm thời sẽ không cân nhắc tới chuyện này, hiện tại hắn đang nghĩ là có nên chạy trốn hay không?
Hắn không sợ ngôn ngữ uy hiếp của đám người Liêu Nhất Bán, hắn cũng không phải chưa từng chạy trốn trong tay những người này, hắn lo lắng là hắn có thể thoát khỏi tay Hắc Bạch Li không.
Vì sao hắn vội vã muốn chạy trốn như vậy?
Bởi vì cho dù biết công kích Bàn Ngột sẽ gặp phải nguy hiểm gì, lại có biện pháp gì có thể ứng đối, nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn làm loại chuyện này cho Hắc Bạch Li, dẫu sao ai có thể dám khẳng định sau khi chuyện hoàn thành, Hắc Bạch Li sẽ bỏ qua cho bọn họ?
Đừng nói Hắc Bạch Li có phải quái quyệt hay không, cho dù nó là người, hắn cũng không dám đặt mạng của mình vào trong tay người mà mình không tín nhiệm.
Vạn nhất đối phương căn bản không định để hắn sống sót, chỉ cần động một niệm đầu, có thể lợi dụng vòng xoáy hắc tuyến giết hắn.
Hắn nhìn vòng xoáy hắc tuyến trên người, nếu muốn chạy trốn, nhất định phải nghĩ cách giải quyết cái gọi là lời mời này, nếu không tùy thời sẽ bị kéo vào lĩnh vực của Hắc Bạch Li.
Hắn nghĩ đến đây, bỗng nhiên sắc mặt hơi biến hóa, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình có vấn del
Hắc Bạch Li vừa rồi đã từng nói, nếu không phải bất đắc dĩ, nó sẽ không lựa chọn lợi dụng vòng xoáy hắc tuyến trực tiếp giết người, mà là sẽ lợi dụng vòng xoáy hắc tuyến kéo người vào lĩnh vực. .. Vậy vì sao nó không thể kéo người vào thế giới của mình?
Chẳng lẽ có biện pháp nào đó có thể chống đỡ nó kéo con người vào trong lĩnh vực của nó, chỉ là có thể là biện pháp gì?
Hắn không đoán ra, bởi vì hiểu biết của hắn đối với Hắc Bạch Li quá ít.
Chu Phàm lạnh lùng nhìn mọi người thỉnh thoảng cãi nhau vài câu, có một số người dường như đã nghĩ ra biện pháp hay để đối phó Bàn Ngột, có một số người thì không có cách nào, muốn từ trong miệng những người đó biết được, nên ứng đối Bàn Ngột thế nào.
Nhưng những người nghĩ ra biện pháp trực tiếp cự tuyệt nói biện pháp của bọn họ cho người khác.
Từ trong cãi nhau của những người này, Chu Phàm nghe ra, Ngụy Vân, Phong Quỷ Tướng, Liêu Nhất Bán, Nhất Hành dường như đã nghĩ ra biện pháp, Võ Khải, Mộc Tam Oanh, Lý Cao Phong và thị thiếp của hắn không nghĩ ra biện pháp.
Về phần Trương Bổn Bổn một mực không nói gì, Chu Phàm không biết nàng có biện pháp gì không, Chu Phàm cũng không gia nhập vào trong thảo luận, cũng không ai biết hắn có biện pháp hay không.
Tranh luận một lúc, Võ Khải không nghĩ ra biện pháp lạnh lùng nói:
- Nếu không có cách nào, muốn ta chịu chết cho các ngươi, đó là không có khả năng.
- Nói chung đều chết cả, cùng lắm thì ta ngồi chờ chết là được.
Lý Cao Phong cũng cười lạnh nói:
- Các ngươi nghĩ ra biện pháp thì sao? Còn không phải là vẫn cùng chết với chúng ta à.