Chuong 1981: Thinh cau cua hoa thuong (2)
Chuong 1981: Thinh cau cua hoa thuong (2)Chuong 1981: Thinh cau cua hoa thuong (2)
Chuong 1981: Thinh cau cua hoa thuong (2)
Chu Phàm không để ý đến những tâm mắt này, Nhất Hành cũng không tham dự thảo luận, hắn đi tới chắp tay trước ngực ném ra một đạo phù lục, phù văn của phù lục tản ra, ngăn cách tất cả thanh âm chung quanh.
- Ngươi làm gì thế?
Chu Phàm hơi giương mắt lên hỏi.
Nhất Hành nói:
- A di đà Phật, có phải ngươi đã nghĩ ra biện pháp thoát đi rôi không?
- Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?
Chu Phàm cười nói:
- Bởi vì ta để chó của ta đi à?
- Ta luôn không bằng ngươi.
Sắc mặt Nhất Hành bình tĩnh nói:
- Nhưng nơi này không ai hiểu ngươi hơn ta, nếu trong nhiều người như vậy, ai có hi vọng sống sót nhất, vậy khẳng định là ngươi.
- Cám ơn đã để mắt.
Chu Phàm thản nhiên nói:
- Nói thật ta cũng không có cách nào, đưa chó đi là vì chuyện tiếp theo rất nguy hiểm, nó ở lại cũng không mang tới tác dụng gì, còn không bằng để nó rời đi.
- Có điều ta rất hiếu kỳ, vì sao ngươi lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ ngươi vẫn nghĩ ta có biện pháp mang ngươi rời khỏi à?
Sau đó Chu Phàm lại cười nói.
- Ta không nghĩ như vậy.
Nhất Hành lắc đầu nói:
- Chúng ta có phải kẻ địch hay không vẫn chưa biết, nhưng tuyệt đối không tính là bằng hữu, không phải bằng hữu, ngươi không có lý do gì để cứu ta.
- Vậy ngươi hỏi làm gì?
Chu Phàm nhướng mày hỏi.
- Ta hỏi là vì ta muốn biết ngươi có biện pháp hay không, nếu có biện pháp thì ta có thể sử dụng hay không?
Sắc mặt Nhất Hành biến thành nghiêm túc:
- Nếu ta có thể sử dụng, muốn ta trả giá thế nào cũng được, mỗi người đều có dục vọng cầu sinh, cho dù là hòa thượng cũng không thể ngoại lệ.
- Mỗi người đều có dục vọng cầu sinh, cho dù là hòa thượng cũng không thể ngoại lệ. .. Đây là Phật tổ nói à?
Chu Phàm hơi ngẩn ra nói.
Nhất Hành trâm mặc một chút nói:
- Ta nói.
- Xin lỗi, hiện tại ta thật sự không có cách nào.
Chu Phàm lắc đầu nói.
- Hiện tại không có cách, nhưng không có nghĩa là ngươi lát nữa cũng không có.
Nhất Hành nhạy bén bắt giữ được lỗ hổng trong lời nói của Chu Phàm.
- Vậy chờ nghĩ ra biện pháp rồi nói sau.
Chu Phàm lắc đầu, không muốn nói về đề tài này nữa.
Nhất Hành yên lặng nhìn Chu Phàm, hắn lại quay vê.
Chu Phàm quan sát mọi người một chút, không ít người mới di dời tâm mắt nhìn về phía hắn, những người này hiển nhiên là tò mò Nhất Hành nói chuyện gì với hắn.
Nhưng không ai dám đến hỏi Chu Phàm, về phần thực lực của Nhất Hành vốn không tồi, lại thêm không biết vì sao, quan hệ của hắn và Liêu Nhất Bán không tồi, có Liêu Nhất Bán ở đây, cũng không ai lắm lời hỏi Nhất Hành.
Hiện tại tâm tư của bọn họ đều đặt trên vấn đề giải quyết đám người Lý Cao Phong khi đối mặt với Bàn Ngột thì làm thế nào để có thể đào thoát.
Nhưng muốn sau khi công kích quái quyệt như Bàn Ngột có thể toàn thân trở ra, là một chuyện rất khó, Chu Phàm không đánh giá cao bọn Ngụy Vân sẽ có thể nghĩ ra biện pháp cho bọn Lý Cao Phong.
Một khi không nghĩ ra biện pháp, vậy đội ngũ này sẽ sụp đổ.
Chỉ là đến lúc đó không biết Hắc Bạch Li sẽ xử lý việc này ra sao, nó có hối hận vì không nói ra đặc điểm công kích của Bàn Ngột không?
Chu Phàm không nghĩ nhiêu nữa, hắn nhắm lại hai mắt, làm bộ như nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, cũng không ai dám công kích Chu Phàm.
Chu Phàm ở trong lòng nhanh chóng gọi tên Chu Tiểu Miêu, bảo Chu Tiểu Miêu đưa hắn vào.
Rất nhanh cảm giác trời đất quay cuồng truyên đến, Chu Phàm phát hiện hắn và Mặc Mặc đã xuất hiện ở trên thuyền.
- Tên hậu bối chó ngươi quấy ray ta ngủ đó. Chu Tiểu Miêu hừ lạnh một tiếng nhìn Chu Phàm, nói thì nói như vậy, nhưng trong mắt nàng vẫn mang theo vẻ tò mò, bởi vì Chu Phàm sẽ không vô duyên vô cớ lãng phí thời gian một tháng một lần, để nàng đưa hắn vào.
- Trước tiên giúp ta làm chậm tốc độ thời gian, ta muốn khi ra ngoài ở bên ngoài chỉ mới qua một cái nháy mắt.
Chu Phàm lập tức nói.
Nếu không như vậy, hắn nhắm mắt quá lâu, đám người Ngụy Vân và Phong Quỷ Tướng khẳng định sẽ hoài nghi, từ đó xuất thủ thăm dò hắn.
- Biết rồi.
Chu Tiểu Miêu vươn tay.
Sương mù trên thuyền xoay tròn, qua một lúc lại tản ra.
- Được rồi, đưa ngươi vào và điều chỉnh tốc độ thời gian, cần năm trăm con sâu xám lớn.
Chu Tiểu Miêu lại xòe tay, một đoàn sương mù bay tới, huyễn hóa ra quả cầu lưu ly.
Chỉ là quả cầu lưu ly to đến bằng một căn phòng thiếu chút nữa thì đập trúng Chu Tiểu Miêu.
Chu Tiểu Miêu vội vàng nhấc tay, nâng quả cầu lưu ly lên, so với quả cầu lưu ly, nàng lộ ra thật sự quá nhỏ, nàng bĩu môi, nàng thiếu chút nữa thì quên chuyện tên hậu bối chó này đã kiếm được hơn một trăm vạn con sâu xám lớn.
Nàng lấy đi năm trăm con sâu xám lớn, đối phương có hơn một trăm vạn sâu xám lớn, mình phí sức thả hắn tiến vào chỉ lấy được năm trăm con sâu xám lớn, nàng cảm thấy rất không vui.