Chương 1987: Đầu bồng bềnh ở sau người
Chương 1987: Đầu bồng bềnh ở sau ngườiChương 1987: Đầu bồng bềnh ở sau người
Chương 1987: Đầu bồng bênh ở sau người
Lúc này Trên mặt Chu Tiểu Miêu mới lộ ra vẻ phẫn nộ, nàng cúi đầu nhìn giáp bản cả giận nói:
- Lão gia hỏa ngươi, quả thực là nói hưu nói vượn, ta không nỡ để hắn chết? Nếu không phải hắn đưa sâu xám lớn, ta không thể không cứu hắn, ta quan tâm gì tới hắn sống hay chết?
Nàng há miệng chửi to, phát tiết phẫn nộ trong lòng mình.
Chu Phàm mở mắt, phát hiện những người đó vẫn đang thương lượng biện pháp.
Hắn hiểu đây là chuyện rất bình thường, dẫu sao bên ngoài chỉ mới qua thời gian một cái nháy mắt mà thôi, trong mắt người bên ngoài cũng chẳng khác nào hắn chỉ nhắm mắt một cái rồi rất nhanh lại mở ra.
Chu Phàm không quan tâm tới sự sống chết của đám người Ngụy Vân, hắn liếc Trương Bổn Bổn, Phong Quỷ Tướng một cái, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc, dưới tình huống Chu Tiểu Miêu rõ ràng sắp nổi điên, hắn lại không dám đề xuất thêm điều kiện gì.
Nếu không hắn khẳng định bảo Chu Tiểu Miêu thay hắn bắt Trương Bổn Bổn và Phong Quỷ Tướng, nếu mang được hai người này về Nghi Loan T¡ Phủ, vậy chính là công lớn.
Nhưng hiện tại thì thôi, giữ mạng quan trọng hơn.
Chu Phàm nhân lúc mọi người không chú ý, hắn đặt tay lên cỏ, thực hóa hòn đá đen xì đó, cho dù có người nhìn thấy, cũng chỉ cho rằng Chu Phàm nhặt lên một khối đá trên mặt đất.
Kỳ thật cho dù phát hiện, Chu Phàm cũng không để ý.
Chu Phàm đứng lên, hắn vỗ vỗ vụn cỏ dính trên người, sau đó mới thâm gọi tên Chu Tiểu Miêu.
Chu Phàm làm gì một mực ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hiện tại hắn đứng lên, mọi người đương nhiên cũng nhìn thấy.
Có điều chỉ cân Chu Phàm không rời khỏi, mọi người cũng sẽ không nói gì.
Bọn họ không biết là nhân hồn của Chu Phàm đã bồng bềnh trở về trong Nhân Hồn Hải, hiện tại khống chế thân thể của Chu Phàm đổi thành Chu Tiểu Miêu.
Chu Tiểu Miêu hít sâu một chút, nàng nhìn mặt trời đã ngả về tây, lại thở dài một tiếng, thế giới bên ngoài là tươi đẹp cỡ nào, đây là cảm giác tự do.
Nàng lại lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, nàng đã nghe Chu Phàm nhắc tới những người này, nhưng nàng không chút để ý.
Nàng mặc kệ quan hệ của những người này và Chu Phàm là địch hay là hữu.
Tầm mắt nàng di động, hạ xuống trên thân ảnh trắng đen mơ hồ, nhưng trên mặt nàng vẫn không có quá nhiều biểu cảm. Cho dù là mèo xuống đồng bằng, nàng vẫn là con mèo đó, không ai có thể khinh thị nàng, chuẩn không thể biết cấp cũng không thể, không thể biết cấp cũng không thể.
Nàng bắt đầu xoay người rời đi.
- Ngươi muốn đi đâu?
Thân ảnh của Phong Quỷ Tướng nhấp nhoáng, hắn cản trước người nàng, lạnh lùng nhìn nàng.
Những người còn lại cũng nhìn Chu Phàm.
Nếu Chu Phàm thật sự muốn rời khỏi, bọn họ bất kể là như thế nào cũng phải thử ngăn cản hắn.
Không thể để mặc hắn rời đi như vậy.
Chu Tiểu Miêu không nói gì, nàng trực tiếp xuất đao, đao quang lấp lánh, đao ý sắc bén bá đạo tỏa ra.
Cho dù Chu Tiểu Miêu không nói gì mà xuất đao, nhưng Phong Quỷ Tướng sớm đã có đề phòng, hắn lập tức muốn nhanh chóng lui về phía sau.
Thân thể của hắn quả nhiên bay ngược về phía sau, nhưng đầu hắn lại rất quỷ dị thoát ly thân thể bay lên.
Tất cả mọi người đều giật mình, bọn họ không ngờ Phong Quỷ Tướng là Nguyên Dịch Cảnh chỉ một đao đã bị giết chết.
Bọn họ từng thấy Chu Phàm xuất thủ, nhưng sao Chu Phàm có thể lợi hại như vậy? Thực lực này thật sự quá khủng bối
Nhất Hành quen thuộc với Nhất Hành của Chu Phàm nhất mắt cũng thắt lại, hắn nhạy bén cảm thấy khí chất của Chu Phàm dường như đã phát sinh biến hóa khó có thể hình dung.
Lưỡi đao không dính chút máu, dưới ánh mặt trời chiếu xuống chói tới khiến người ta hoa mắt.
Đầu của Phong Quỷ Tướng không rơi xuống đất, mà là rất quỷ dị bồng bềnh ở bên cạnh Chu Tiểu Miêu.
- Tiểu Phong, ngươi giết tiểu Phong rồi.
Trương Bổn Bổn kêu lên, tia máu trên giầy thêu của nàng điên cuồng phun trào, quấn lên trên.
Cả người Trương Bổn Bổn đều bị tia máu quấn lấy, nàng xông đến Chu Tiểu Miêu.
Chu Tiểu Miêu chỉ hờ hững nhìn Trương Bổn Bổn lao tới, chỉ là tu sĩ Kim Thân Cảnh, cũng chỉ cân một đao mà thôi.
Nhưng một màn quỷ dị đã phát sinh, tia máu bỗng nhiên điên cuồng kéo lại, Trương Bổn Bổn đang xông tới bị kéo lui vê phía sau, Trương Bổn Bổn phát ra tiếng gào điên cuồng: - Buông ra, hắn giết tiểu Phong rồi, ta, ta phải liều mạng với hắn.
Chu Tiểu Miêu hơi nhướng mày, nhìn giây thêu màu đỏ Trương Bổn Bổn đi, trong mắt nàng lộ ra một tia hứng thú, nhưng hứng thú cũng vô dụng, bởi vì nàng không lấy được tới tay.
Vả lại thời gian nàng có thể ra ngoài không còn nhiều, Trương Bổn Bổn không tới, nàng cũng lười chẳng muốn giết Trương Bổn Bổn.
Chu Tiểu Miêu thu đao vào vỏ, nàng lại nhìn lướt qua mọi người.
Trương Bổn Bổn Trương Bổn Bổn ra, không ai dám nhìn thẳng nàng, đều tự giác di dời tầm mắt.
Tất cả mọi người cảm thấy sợ, người này rõ ràng chỉ là tu sĩ Nguyên Dịch Cảnh, nhưng thực lực thật sự quá đáng sợ, bọn họ có một loại cảm giác, cho dù bọn họ xông hết lên cũng không phải đối thủ của người này.