Chương 1986: Không nỡ (2)
Chương 1986: Không nỡ (2)Chương 1986: Không nỡ (2)
Chương 1986: Không nỡ (2)
Bởi vì không rõ vì sao thuyền lại nói Chu Tiểu Miêu không nỡ để hắn chết, cho nên Chu Phàm cũng không dám được một tấc lại muốn tiến một thước, tiên nên bỏ ra thì hắn vẫn phải bỏ ra.
Chu Tiểu Miêu xoay người, sắc mặt lạnh lùng nhìn Chu Phàm nói:
- Ngươi đã nói câu cá không giải quyết được vấn đề, năm mươi vạn con sâu xám lớn, ta không tăng giá đã là tốt lắm rồi, còn muốn ta hạ giá cho ngươi à?
- Ta tối đa chỉ có thể cho ngươi hai mươi vạn con sâu xám lớn, những sâu xám lớn đó ta phải giữ lại để sau này dùng, nếu ngươi không chịu, vậy thôi.
Chu Phàm thở dài nói:
-Ta cũng không nắm chắc có thể đào thoát trong tay quái quyệt như Hắc Bạch Li nhưng ta thà đánh cuộc một phen.
- Ngươi làm thế không gọi là cược, mà gọi là tặng mạng.
Chu Tiểu Miêu cả giận nói:
- Ngươi chết rồi, giữ lại những sâu xám lớn này cũng có ích lợi gì?
- Vạn nhất ta không chết thì sao?
Chu Phàm cười gượng một tiếng nói.
- Không đúng.
Chu Tiểu Miêu la lớn:
- Ngươi không phải loại người keo kiệt tới dù chịu chết cũng không nguyện trả nhiều sâu xám lớn, lão thất phu thuyền rốt cuộc đã nói gì với ngươi?
- Không phải nói với ngươi rồi à? Hắn nói câu cá không giải quyết được vấn đề.
Chu Phàm không muốn nói với Chu Tiểu Miêu.
Bởi vì Chu Tiểu Miêu thuần túy là loại tính cách lừa bướng bỉnh như lừa dắt là không chịu đi, đánh cũng không lui lại, nếu nàng biết thuyên nói nàng không nỡ để hắn chết, nói không chừng sẽ xù lông, không để ý tới sự sống chết của hắn thì sao?
Chu Phàm cảm thấy không thể nói.
- Thuyền khẳng định không chỉ nói những lời này.
Chu Tiểu Miêu hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta không nói với ngươi những lời vô nghĩa này nữa, ngươi kể lại cho ta từ đầu chí cuối những gì thuyên nói với ngươi, ta sẽ chỉ thu của ngươi hai mươi vạn con sâu xám lớn, phụ thân giúp ngươi tránh được một kiếp này. - Vậy một lời đã định.
Chu Phàm nghe thấy Chu Tiểu Miêu nói như vậy, hắn lập tức đáp ứng.
Hắn mặt mày tươi cười, Chu Tiểu Miêu đã nói như vậy, tương đương với định ra khế ước, có cái nhìn chăm chú của thuyền, nàng muốn đổi ý cũng không thể.
- Nói đi.
Chu Tiểu Miêu đã không để ý tới tổn thất ba mươi vạn con sâu xám lớn, nàng muốn biết thuyền đã nói gì vê nàng, vì sao Chu Phàm lại dám lớn mật đến mặt dày mày dạn chỉ cho nàng hai mươi vạn con sâu xám lớn.
- Thuyền trừ nói câu cá không thể giải quyết vấn đề ra, nó còn nói ta chỉ cho ngươi hai mươi vạn con sâu xám lớn, ngươi sẽ giúp ta mang, nó nói ngươi không nỡ để ta chất.
Chu Phàm rất sảng khoái nói ra.
Thuyền không nói không thể nói với Chu Tiểu Miêu, cho nên Chu Phàm bán đứng thuyền cũng không hề cảm thấy áy náy, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn Chu Tiểu Miêu, hắn muốn nhìn xem khi Chu Tiểu Miêu nghe thấy những lời này sẽ có phản ứng gì.
Có lẽ có thể từ trong phản ứng của Chu Tiểu Miêu, nhìn ra được một số chuyện.
Chu Tiểu Miêu mặt không biểu tình, nhưng cặp đồng tử đó biến thành lạnh lùng, giống như có thể khiến người ta cảm thấy tim phổi lạnh toát vậy.
Nàng rất tức giận... Chu Phàm rất nhanh liền xác nhận sự thực này, hắn vội vàng di dời tâm mắt, để tránh bị giận chó đánh mèo.
Chu Tiểu Miêu không nói gì, nàng giơ cao tay, một bộ phận sâu xám lớn trong quả cầu lưu ly trong suốt bồng bênh trên không trung lăn lộn, hóa thành từng dòng sương mù chui ra, tiến vào trong bàn tay của nàng.
Sau khi thu thù lao hai mươi vạn sâu xám lớn, Chu Tiểu Miêu mới lại đưa tay thò vào trong sương mù, bắt ra một hòn đá đen hình quả trứng.
Nàng ném cho Chu Phàm, Chu Phàm vội vàng nhận lấy hòn đá đen, hắn quan sát một chút, không nhìn ra đây là gì.
- Đây là thứ dùng để giúp ngươi thoát ly sự khống chế của Hắc Bạch Li, ngoài ra, ta bảo đảm với thuyền sẽ không dùng đến bất cứ chuyện gì...
Chu Tiểu Miêu chậm rãi thề.
- Vậy ta giúp ngươi mang ra ngoài.
Chu Phàm hơi gật đầu nói.
Chu Tiểu Miêu đã bảo đảm, nếu thuyền đồng ý cho hắn mang ra ngoài, vậy chắc sẽ không có cạm bấy gì.
- Sau khi ngươi ra ngoài, ngay lập tức gọi ta giúp ngươi, ta sẽ lập tức mang ngươi thoát ly sự khống chế của Hắc Bạch Li nó muốn hàng lâm cũng không phải trong nhất thời có thể hoàn thành.
Chu Tiểu Miêu dặn dò:
- Hơn nữa ta đoán nó cũng không dám tùy tiện hàng lâm, bởi vì mục tiêu của nó là Bàn Ngột, nếu hàng lâm hiện ra phân thân, Bàn Ngột sẽ lập tức phát hiện ra nó.
- Vạn nhất nó không để ý tới Bàn Ngột, cũng phải hàng lâm giết ta thì sao?
Chu Phàm không phải cố ý bới móc, mà là có tồn tại khả năng này.
- Đó đến lúc đó ta tất nhiên có biện pháp ứng đối, không cần ngươi lo lắng vấn đề này.
Chu Tiểu Miêu xụ mặt nói:
- Được rồi, hiện tại ngươi có thể cút cho ta.
Nói xong nàng không cho Chu Phàm hỏi nữa, mà là vung tay lên.
Sương mù lập tức thổi quét về phía Chu Phàm, đợi sương mù bao phủ Chu Phàm tản ra, Chu Phàm cũng biến mất khỏi thuyền.