Chương 1994: Biến cố (2)
Chương 1994: Biến cố (2)Chương 1994: Biến cố (2)
Chương 1994: Biến cố (2)
- Chu đại nhân, Chu đại nhân.
Bên ngoài truyên đến tiếng gọi dồn dập.
Chu Phàm bố trí phù trận trong nơi ở của mình, phòng ngừa có người đột nhiên xâm nhập.
- Tới đây.
Hắn ừ một tiếng, mới vừa đi vừa giải trừ phù trận.
Hắn mở cửa thì phát hiện là hai võ giả của ti phủ.
- Đại nhân, trong nhà ngươi gửi đến cấp báo.
Hai võ giả đều chắp tay hành lễ, một võ giả trong đó gấp giọng nói:
- Cấp báo nói cha mẹ đại nhân mất tích, bảo đại nhân mau mau trở về.
Cha mẹ mất tích. .. Chu Phàm ngẩn người, tâm thần hắn đại loạn, nhưng rất nhanh liền ép mình bình tĩnh lại, trâm giọng nói:
- chuyện phát sinh Lúc nào?
Loại cấp báo này là thông qua con đường tin tức của Nghi Loan Ti cấp tốc truyền tới, trong nháy mắt nhận được tin tức, hai võ giả liền tới thông tri cho Chu Phàm, cũng chính bởi vì Chu Phàm là quan viên của Nghi Loan Ti, mới có thể lợi dụng con đường như vậy.
Có thể thông qua con đường của Nghi Loan Ti truyền tới thì không thể là giải
- Đại nhân, trên tin tức không nhắc tới, chỉ a đại nhân mau mau trở vê.
Võ giả trả lời.
Bởi vì sự tôn tại của hoang dã, tin tức cự ly xa truyền tới là rất đắt đỏ, có thể nói một chữ ngàn vàng, không thể mọi chuyện đều có thể nói rõ ràng.
Chu Phàm hít một hơi thật sâu, hắn nhìn về phía hai võ giả, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói:
- Các ngươi trở về đi, nói ta không tiếc dùng hết công huân, nói với ti phủ truyền tin vê bảo bên kia nghĩ cách giúp ta tìm được cha mẹ, đồng thời bảo đảm an toàn cho bọn họ.
- Nếu có cao thủ ti phủ ở gần nhà ta, cũng mời hắn tới hỗ trợ, ta sẽ trả thù lao đủ cao, nói với ba vị đại nhân trong phủ, ta xin phép về nhà một chuyến, chuyện trong phủ nhờ bọn họ.
Một khi trong nhà có chuyện, quan viên của Nghi Loan Ti có thể lập tức xin nghỉ trở về, điểm này không ai có thể chỉ trích gì.
Chu Phàm bình tĩnh nói xong, hai võ giả đêu nhớ kỹ mệnh lệnh hắn nói, sau đó hắn lắc đầu nói hết rồi, hai võ giả mới giống như bay rời đi.
Hắn chờ hai võ giả này đi rồi, chạy về trong phòng, lấy phù đại đao gỉ, mang theo Tiểu Muội rời khỏi, hắn ở trong ngõ phố thi triển thân pháp tránh người đi đường, rất nhanh mượn lệnh bài từ cửa lớn châu thành đi ra ngoài.
Vừa rời khỏi châu thành, hắn xách Tiểu Muội lên, thuấn di tới ngoại trấn.
Trong lúc này gặp phải đội tuần tra, Chu Phàm chỉ có thể nhẫn nại lấy ra lệnh bài cho đội tuần tra xem, sau đó tiếp tục thuấn di.
Nhưng cho dù là như vậy, sau khi hắn ra đến thôn trấn, trời vẫn đã tối.
Âm Ảnh Quái Quyệt đang hội tụ về phía hắn.
Chu Phàm lấy ra mấy đạo phù lục, dán lên trên người, hắn phát ra quang mang màu tím, xua đuổi Âm Ảnh Quái Quyệt đang ùa tới, hắn không đi song xích đạo, mà là chạy như điên trong hoang dã.
Chỉ là qua nửa nén hương, hắn vẫn ngừng lại.
Hắn buông Tiểu Muội ra, nhìn về phương hướng Cao Tượng Huyện, sắc mặt trâm thấp đáng SỢ.
- Quá chậm, vẫn quá chậm, ta phải mất bao lâu mới có thể về nhà?
- Cha mẹ vẫn đang chờ ta.
Mắt hắn hiện lên tia máu, đường xá xa xôi, cho dù hắn thuấn di không ngừng không nghỉ, không có mười ngày nửa tháng thì căn bản không về được nhà.
Cho dù không ngừng thầm hết lên trong lòng khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng hắn vẫn không thể bình tĩnh.
Kiếp trước cái chết của nãi nãi và muội muội luôn là chuyện khiến hắn đau lòng nhất, cho đến đợi này hắn tới thế giới này gặp được đôi phu phụ đó.
Bởi vì đôi phu phụ này thật sự quá tốt với hắn, cho dù biết hắn là loại đoản mệnh, cũng không từ bỏ hắn, mà là tìm trăm phương nghìn kế nghĩ cách giúp hắn sống sót.
Trong lòng hắn một mực coi đôi phu phụ đó là cha mẹ thân sinh của mình.
Hắn luôn suy nghĩ, cha mẹ kiếp trước của hắn chết sớm, hắn không có bất kỳ ấn tượng gì, đây có lẽ là một sự bồi thường của trời cao đối với hắn.
Vừa nghĩ tới bọn họ hiện tại không biết thế nào. .. Hắn cảm thấy đầu mình giống như sắp nổ tung, cả người dường như cũng biến thành điên cuồng.
Hắn không ngừng hít sâu, nhìn trời đã tối, hắn giống như một mãnh thú muốn cắn người.
Tiểu Quyển từ trong đầu hắn nhảy ra, nhưng nàng cũng giống như Tiểu Muội, không dám quấy ray Chu Phàm vào lúc này.
Cho dù là Mặc Mặc không hiểu chuyện cho lắm, cũng lờ mờ cảm thấy phát sinh chuyện gì đó, cũng không dám càn quấy.
Chu Phàm trâm mặc lấy ra phù châu, hắn nhẫn nại bố trí mấy đạo phù trận, không nói gì nằm xuống.
Nhắm hai mắt lại, ép mình phải ngủ.
Nhưng may mà là đêm tối, hắn vừa nhắm mắt, cho dù không muốn ngủ, cũng rất nhanh sẽ thiếp đi.
Chu Phàm vừa mở mắt, phát hiện mình xuất hiện trên thuyền tràn ngập sương mù, hắn bắt lấy một dòng sương mù gấp giọng hô:
- Tiểu nha đầu, ngươi ở đâu?
Thanh âm đồn dập đó của hắn khiến Chu Tiểu Miêu ngồi cạnh bàn hơi nhướng mày, nàng nhìn về phía Chu Phàm tối nay dường như có chút bất thường.