Chuong 2000: Khong lech
Chuong 2000: Khong lechChuong 2000: Khong lech
Chương 2000: Không lệch
Hắn dựa theo thuật pháp học được trước kia, giúp Tiểu Muội thu hồi Toái Không Cốt, lại buông Mặc Mặc ra khỏi thân thể của mình, sau đó hắn mới bắt đầu suy nghĩ.
Hắn không nhịn được mà trở nên lo lắng, vừa rồi khi không gian di động khẳng định là xảy ra một số chuyện, nếu không Chu Tiểu Miêu sẽ không rời khỏi nhanh như vậy.
Hắn là lo lắng Chu Tiểu Miêu không đưa hắn đến gần Phần Cốc Địa, mà là đưa hắn đến một nơi xa lạ không biết.
Chu Phàm nhìn trời đêm đen xì, tâm tình khẩn trương của hắn hơi thả lỏng, ít nhất hiện tại vẫn là đêm tối, vậy chứng tỏ hắn không bị đưa đi quá xa.
Nhưng tình huống hiện tại so với lúc trước ở gần châu phủ là tốt hay xấu, Chu Phàm vẫn chưa rõ.
Nếu đây không phải ở gần Phần Cốc Địa... Trong lòng hắn khó tránh khỏi trở nên lo âu.
Hắn trực tiếp nằm xuống, đọc thầm ở trong lòng:
- Chu Tiểu Miêu, mau đưa ta vào.
Hắn muốn vào để hỏi cho rõ, vừa rồi đã phát sinh chuyện gì, cơ hội tháng này có thể tùy thời tiến vào thuyền của hắn vẫn chưa dùng.
Chỉ là hắn kiên nhẫn đợi một lúc, Chu Tiểu Miêu không đưa hắn vào trên thuyền, điều này khiến hắn ngỡ ngàng.
Chẳng lẽ Chu Tiểu Miêu trong không gian di động vừa rồi xuất hiện tình huống gì, khiến nàng hiện tại không để ý được tới hắn?
Nhưng sao có thể như vậy được, đó chỉ là một dòng phân hồn của Chu Tiểu Miêu, thân thể nàng đang ở trên thuyền, có thuyền, chẳng lẽ còn có lực lượng nào đó có thể xâm nhiễm đến trên thuyền, ảnh hưởng đến bản thể của nàng sao?
Xem ra chuyện rất phức tạp, Chu Phàm cũng không rõ, nhưng đã không thể tiến vào thuyền, hắn dứt khoát không nghĩ nhiều, hiện tại mấu chốt là làm rõ nơi này là đâu.
Hắn chỉ có thể hi vọng nơi này đừng cách Phần Cốc Địa quá xa.
- Tiểu Quyển.
Chu Phàm quan sát hoàn cảnh đen xì xung quanh, gọi.
Tiểu Quyển lập tức từ trên đầu Chu Phàm chui ra.
- Ngươi thả ra tất cả Tiểu Tiểu Quyển, thăm dò xung quanh, tìm cách điều tra rõ đây là nơi nào cho ta.
Chu Phàm nói.
Tiểu Quyển vội vàng gật đầu, sau đó bắt đầu phân liệt ra từng Tiểu Tiểu Quyển, Tiểu Tiểu Quyển càng lúc càng nhiều, cho đến gần ngàn, Tiểu Tiểu Quyển mới dừng phân liệt, chạy vội trong trời đêm.
Chu Phàm sầm mặt, cho dù phái ra Tiểu Tiểu Quyển, Tiểu Tiểu Quyển cũng có thể dạ thị trong bóng đêm, nhưng trí lực của Tiểu Tiểu Quyển quá thấp, muốn nhờ bọn họ phân rõ đây là nơi nào, đúng là độ khó không thấp.
Kỳ thật đừng nói là Tiểu Tiểu Quyển, cho dù là hắn thân ở hoang dã, nếu không nhìn thấy vật dấu hiệu đặc thù, cũng khó có thể phân biệt ra mình đang ở đâu, chỉ có vừa đi vừa chậm rãi điều tra rõ vị trí của mình.
Kế hoạch vốn có là Chu Tiểu Miêu đưa hắn đến chỗ gần Phần Cốc Địa, sau đó Chu Tiểu Miêu lại chỉ rõ phương hướng cho hắn, như vậy hắn có thể mau chóng trở lại trong thôn ở Phần Cốc Địa, nhưng không gian di động xảy ra vấn đề, tất cả những kế hoạch này đều bị cắt ngang.
Lo lắng trong lòng hắn càng lúc càng nặng.
Nhĩ thức của hắn mở rộng đến cực hạn, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng người nào, điều này chứng tỏ hắn đang ở hoang dã, trong phạm vi nhĩ thức không có nơi nhân loại tụ cư.
Qua khoảng nửa nén hương, từng đội Tiểu Tiểu Quyển chạy vội về, dung hợp với Tiểu Quyển.
- Chủ nhân, chủ nhân, các Tiểu Tiểu Quyển nhìn thấy dãy núi đá màu đỏ.
Tiểu Quyển vui mừng nói.
- Ngươi là nói núi đá đỏ của Hồng Thạch Diêu à?
Chu Phàm gấp giọng hỏi.
Gần Phần Cốc Địa chính là Hồng Thạch Diêu, Hồng Diêu Thôn của Hồng Thạch Diêu lúc trước khi Tam Khưu Thôn và hai thôn khác đến Phần Cốc Địa, còn tới cướp Phần Cốc Địa, ve sau bị Chu Phàm đánh về.
Tiểu Quyển đã theo Chu Phàm về Tam Khưu Thôn mấy lần, đối với núi đá đỏ ở gần đó vẫn còn ấn tượng sâu sắc.
- Ta từ trong ký ức của Tiểu Tiểu Quyển nhìn thì rất giống.
Tiểu Quyển không quá dám khẳng định nói.
- Đi, chúng ta đi xem.
Chu Phàm cầm lấy phù châu nói.
Hắn mang theo bọn Tiểu Quyển chạy vội về phía trước, rất nhanh liền dừng.
Chu Phàm nhìn một mảng đen xì, hắn không có năng lực dạ thị, chỉ có thể hỏi Tiểu Quyển:
- Là núi đá đỏ đó à?
Nhưng hắn hỏi như vậy là không thể hỏi ra kết quả, Tiểu Quyển có năng lực dạ thị, nhưng năng lực dạ thị là có cự ly, ở quá xa căn bản là không nhìn thấy.
Tiểu Quyển vung tay lên, nàng tập trung tất cả Tiểu Tiểu Quyển lại, chạy vội tới dãy núi đá đỏ đó.
Một lát sau, Tiểu Tiểu Quyển lại chạy vội về, bọn họ dung hợp với Tiểu Quyển, Tiểu Quyển thông qua ký ức của bọn họ cuối cùng cũng chắp vá ra được hình dạng của cả ngọn núi đó.
- Ừ, chắc không thể sai được.
Tiểu Quyển hét lớn, đây là núi đá đỏ.
- Hiện tại chúng ta đang ở đâu? Phải đi theo phương hướng nào mới là Phân Cốc Địa?
Trong lòng Chu Phàm vui mừng khôn xiết, gấp giọng hỏi.
Hắn vốn lo lắng không gian di động của Chu Tiểu Miêu xảy ra vấn đề, hắn không phải ở gần Phần Cốc Địa, xem ra hắn đang ở phụ cận Phần Cốc Địa rồi.