Chương 1999: Vi sao không giúp hắn (2)
Chương 1999: Vi sao không giúp hắn (2)Chương 1999: Vi sao không giúp hắn (2)
Chương 1999: Vì sao không giúp hắn (2)
Nếu không như vậy, Mặc Mặc rất có thể sẽ bởi vì lân không gian di động này mà bị lạc trong gian vực.
Mặc Mặc bị giam cầm cũng không giãy giụa lung tung.
Chu Tiểu Miêu vỗ vỗ đầu Tiểu Muội, trên mu bàn tay trái của nàng xuất hiện phù văn chân nguyên ngưng kết, rất nhanh dung nhập vào đầu chó của Tiểu Muội.
Từng cây xương sườn màu đỏ hiện lên bên hông chó, khung xương lúc ẩn lúc hiện, tạo cho người ta một loại cảm giác hư ảo.
Sắc mặt Chu Tiểu Miêu bình tĩnh, mu bàn tay phải của nàng cũng hiện lên phù văn chân nguyên ngưng kết, phù văn tỏa ra bạch quang rực rỡ.
Xương sườn màu đỏ trên người Tiểu Muội càng lúc càng ngưng thực, nó cắn nuốt bạch quang phù văn phát ra, đột nhiên co rút lại, khảm vào trong lông chó.
Tiểu Muội không hề động, mắt nó biến thành hai màu đỏ lam, phù văn ở hai tay Chu Tiểu Miêu xuất hiện trên đầu chó của Tiểu Muội.
Bạch quang Phù văn bị cắn nuốt hết, khung xương màu đỏ có một nhánh xương mọc ra, nhánh xương sắc bén rạch vào không trung, một thanh âm vang lên, không trung hiện ra một khe nứt.
Khung xương bên hông chó phát ra quang mang màu đỏ bao phủ cả Chu Tiểu Miêu vào.
Chu Tiểu Miêu mang theo Tiểu Muội bước vào khe nứt mở ra.
Khe nứt không gian bị xé rách rất nhanh liền khép lại, để lại phù châu lẻ loi phát ra quang mang.
Tiến vào trong khe nứt không gian, Chu Phàm ở trong Nhân Hồn Hải quan sát chung quanh, khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là, gian vực không phải đen xì thuần túy, mà là giống như phết ra từng vầng sáng mơ hồ đủ mọi màu sắc.
- Đừng đi loạn, theo ta.
Chu Tiểu Miêu liếc Tiểu Muội một cái, nàng đi tới một phương hướng.
Chu Phàm chú ý thấy mười đầu ngón tay ở hai tay Chu Tiểu Miêu tỏa ra mười sợi bạch quang, sợi bạch quang bồng bềnh theo gió, đầu sợi không biết vươn về phía nào, thỉnh thoảng sẽ kéo lấy đầu ngón tay.
- Sợi ở đầu ngón tay ngươi có tác dụng gì?
Chu Phàm mở miệng hỏi.
Hắn rất thấy mà thèm loại năng lực có thể không gian di động này, rõ ràng Tiểu Muội thân mang Toái Không Cốt, nhưng hắn lại không thể sử dụng, hắn cùng lắm chỉ là lợi dụng Toái Không Cốt để thoát khỏi sự giam cầm của hiểm địa. - Dùng để dò xét nguy hiểm, chúng sẽ nói cho ta biết phụ cận tồn tại nguy hiểm gì.
Chu Tiểu Miêu chậm chạp đi tới, thản nhiên trả lời:
- Có điều ngươi đừng mơ, đây là thuật pháp cần phân hồn của ta mới có thể sử dụng, ngươi không học được.
Chu Phàm cảm thấy có chút tiếc nuối, hắn do dự một chút lại hỏi:
- Ngươi đi như vậy phải tới lúc nào mới có thể đến Phần Cốc Địa? Ngươi đã đáp ứng ta phải tới Phần Cốc Địa thật nhanh, nếu không làm được, giao dịch này sẽ không tính là thành lập, ngươi phải trả lại thọ mệnh cho ta.
- Thân ở gian vực, thời không pháp tắc biến thành khác nhau, có đôi khi ngươi ở đây bước ra một bước, tương đương với ở bên ngoài đi tới ngoài ngàn dặm, đương nhiên cũng có khả năng là đạp bước tại chỗ, có đôi khi ngươi ở đây đi mấy chục ngày, ở bên ngoài cũng chỉ mới trôi qua một thoáng.
Chu Tiểu Miêu chậm rãi nói:
- Chuyện ta đa đáp ứng ngươi khẳng định có thể làm được, ngươi cứ chờ xem.
Năm tia sáng ở năm ngón tay bên trái của nàng đột nhiên căng ra, kéo đến vang sáng màu tím to như cánh cửa.
- Tìm được rồi.
Chu Tiểu Miêu một tay xách Tiểu Muội, sau đó chui vào trong vầng sáng màu tím.
Chu Phàm ở trong Nhân Hồn Hải nhìn thấy vô số hình ảnh, những hình ảnh đó nhìn thì rất rõ ràng, nhưng lại không thể nhớ kỹ, trong lòng o thâm kinh ngạc, hắn không biết mình hiện tại đang ở rồi loại trạng thái gì.
Hắn không nhìn rõ Chu Tiểu Miêu đang làm gì, những gì mắt hắn nhìn thấy đều là hình ảnh thiên kì bách quái.
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng hét cực kỳ phẫn nộ của Chu Tiểu Miêu.
- Cái gì vậy?
- Điều đó là không thể.
- Là ngươi.
Trong lòng Chu Phàm ngạc nhiên, hắn đột nhiên trở nên khẩn trương, Chu Tiểu Miêu gặp ai? Chắc không phải là không gian di động xảy ra vấn đề chứ?
Trong lòng hắn hiện lên đủ loại suy nghĩ, nhưng cảm giác choáng váng giống như trời đất quay cuồng truyền đến.
Chu Phàm cảm thấy nhân hồn của mình cũng trở nên mơ mơ màng màng.
Rầm rầm một tiếng, cả người hắn ngã xuống đất.
Hắn ở trong cơn choáng váng nghe thấy tiếng sủa của Tiểu Muội. Chu Phàm ngẩng đầu vội vàng mở mắt, Toái Không Cốt trên người Tiểu Muội phát ra quang mang màu đỏ, nàng đang lo lắng nhìn Chu Phàm sủa khẽ.
Xung quanh có Âm Ảnh Quái Quyệt nhanh chóng hội tụ đến, nhưng chúng lại sợ quang mang màu đỏ không dám tới gần.
Ý thức của Chu Phàm dần dần trở nên tỉnh táo, có Âm Ảnh Quái Quyệt, hắn khẳng định là đã ra khỏi gian vực, đồng thời hắn cũng lấy lại quyên khống chế thân thể.
Có điều thế này là sao?
Hắn chẳng buồn nghĩ nhiều, mà là từ trong phù đại lấy ra phù châu, lại dán lên phù có thể xua đuổi Âm Ảnh Quái Quyệt.