Chương 1998: Vì sao không giúp hắn
Chương 1998: Vì sao không giúp hắnChương 1998: Vì sao không giúp hắn
Chuong 1998: Vi sao khong giup han
Chỉ là hắn nói xong, đợi một hồi lâu, thuyền cũng không đáp lại.
Thuyền không đáp lại, trước kia cũng không phải chưa từng gặp phải, điều này chứng tỏ thuyên sẽ không hỗ trợ.
Chu Phàm ngẩng đầu lên nhìn Chu Tiểu Miêu nói:
- Ba mươi năm tuổi thọ, ta đáp ứng.
Hắn nói rất bình tĩnh, rất lạnh lùng, giống như bị lấy đi không phải ba mươi năm tuổi thọ quý giá, mà là một thứ không đáng tiền.
- Ngươi có nghĩ tới không, nói không chừng bọn họ không gặp nhiều nguy hiểm như ngươi nghĩ, bọn họ chỉ xảy ra một chút vấn đề nhỏ mà mất tích thôi, ngươi trả giá ba mươi năm tuổi thọ chạy về, cuối cùng phát hiện chuyện không nghiêm trọng như vậy, ngươi sẽ chỉ lãng phí vô ích tuổi thọ của mình.
Chu Tiểu Miêu hỏi.
- Ta không hối hận.
Chu Phàm nói:
- Hơn nữa ta rất hi vọng chính là loại tình huống mà ngươi nói, bọn họ vẫn bình an vô sự.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rằng, chuyện sẽ không đơn giản như vậy, nếu không bên Nghi Loan Ti sẽ không truyền cấp báo tới cho hắn.
Hắn hi vọng bọn họ bình an vô sự, hắn sợ là sẽ nhìn thấy tình huống không muốn nhìn thấy nhất.
Hắn nghĩ đến đây, tim cũng không nhịn được mà run rẩy, hắn giục:
- Không phải ngươi muốn ba mươi năm tuổi thọ của ta à? Mau cầm đi, sau đó đưa ta về Phần Cốc Địa.
Chu Tiểu Miêu chăm chú nhìn Chu Phàm, nàng trầm mặc một hồi lâu, mới búng tay một cái.
Trên người Chu Phàm có từng dòng quang mang trắng thuần bay ra, quang mang hội tụ thành một quang cầu nhỏ, bay về phía Chu Tiểu Miêu.
Chu Tiểu Miêu vươn tay phải, quang cầu đó hạ xuống lòng bàn tay nàng, rất nhanh dung nhập vào trong lòng bàn tay.
Chu Phàm có thể cảm thấy thân thể của mình có thứ gì đó bị bóc ra, hắn vén vạt áo, nhìn tuổi thọ ở ngực, tuổi thọ biến thành một bảy.
Hắn đã bị tước đoạt ba mươi năm tuổi thọ.
Xác nhận tuổi thọ bị cướp đi, Chu Phàm hơi trâm mặc một chút, tin tức hắn có thể lập tức trở lại Phân Cốc Địa, thông qua sương mù nói với Thực Phù, sau đó hắn lại thương lượng một số chuyện với Chu Tiểu Miêu, như sau khi hắn đến nơi, hắn hi vọng Chu Tiểu Miêu sẽ cung cấp một số biện pháp tìm người cho hắn.
Bởi vì tình huống không rõ, bên Chu Tiểu Miêu cũng không đưa ra biện pháp có tính mũi nhọn, mà là giao dịch một số phù khí cụ tìm người đặc thù cho Chu Phàm.
Chu Phàm mất khoảng mười vạn con sâu xám lớn, sau khi hắn học được phương pháp sử dụng những phù khí cụ này, mới nói:
- Hiện tại để ta ra ngoài, ta sẽ gọi ngươi phụ thân.
Chu Tiểu Miêu hơi gật đầu, nàng phất tay, sương mù màu xám tự động thổi quét về phía Chu Phàm, khi sương mù tản đi, thân ảnh của Chu Phàm biến mất khỏi thuyền.
Tốc độ thời gian trên thuyền vẫn không có biến hóa, cho nên cho dù Chu Phàm tỉnh lại ở bên ngoài, chờ hắn gọi nàng, cũng phải mất một đoạn thời gian rất dài.
Nàng không cần quá lo lắng.
Chu Tiểu Miêu cúi đầu nhìn giáp bản hỏi:
- Lần này vì sao ngươi không giúp hắn? Hắn bị ta cướp đi ba mươi năm thọ mệnh, vậy hắn sẽ không sống được bao lâu nữa.
- Ngươi đúng là rất kỳ quái, có đôi khi ngươi biểu hiện rất để ý tới hắn, nhưng có đôi khi ngươi lại không muốn giúp hắn.
Thuyên không đáp lại.
Chu Tiểu Miêu không có được đáp án, nàng không cảm thấy bất ngờ, nàng xụ mặt, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Chu Phàm mở mắt, trừ phù châu chiếu sáng, xung quanh vẫn là một mảng đen xì.
Tiểu Muội, Tiểu Quyển đều đang nhìn hắn, Mặc Mặc cũng tỉnh lại theo.
Chu Phàm thực hóa những thứ có được từ chỗ Chu Tiểu Miêu, sau khi hắn cất đi liền bảo Tiểu Quyển thu Tiểu Tiểu Quyển lại, lại bảo Tiểu Quyển trở lại trên người hắn, mới bắt đầu gọi tên của Chu Tiểu Miêu.
Rất nhanh nhân hồn của hắn lui ve trong Nhân Hồn Hải, thân thể hắn bị Chu Tiểu Miêu khống chế.
Chu Tiểu Miêu chỉ nhìn lướt qua hoàn cảnh chung quanh một chút rồi nhìn vê phía Tiểu Muội.
Tiểu Muội hơi nghiêng đầu, nàng cảm thấy nghi hoặc nhìn Chu Tiểu Miêu, nàng cảm thấy chủ nhân biến thành có chút khác lạ.
- Ngươi không biết Phần Cốc Địa ở đâu, có thể thông qua bản đồ để tìm, bản đồ ở trong phù đại của ta.
Chu Phàm chậm rãi nói. - Có bản đồ, biết cự ly đại khái là đủ rồi, đây dẫu sao cũng không phải lực lượng của ta, phương vị di động có thể không đủ chính xác, nhưng sẽ không quá lệch.
Chu Tiểu Miêu lấy ra bản đồ da dê, rất nhanh tìm được Phần Cốc Địa mà Chu Phàm đã đánh dấu trước.
Nàng chỉ nhìn một cái rồi bấm ngón tay tính toán, rất nhanh liên cất bản đồ đi.
Nàng vay tay với Tiểu Muội, lạnh lùng nói:
- Muốn giúp ngươi chủ nhân thì tới đây cho ta.
Tiểu Muội lắc lắc đuôi, nó ngoan ngoãn cất bước đi tới.
Chu Tiểu Miêu bởi vì là dùng thân thể của Chu Phàm, nàng cũng có thể nhìn thấy Mặc Mặc, nàng vươn tay ra tóm lấy Mặc Mặc đang ngồi trên đầu Tiểu Muội, đặt Mặc Mặc lên vai nàng, sau đó tử kim quang mang tuôn ra, giam cầm Mặc Mặc.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ