Chương 1997: Cướp đoạt
Chương 1997: Cướp đoạtChương 1997: Cướp đoạt
Chương 1997: Cướp đoạt
Sau khi điều tiết tốc độ thời gian xong, tâm tình lo âu của Chu Phàm cũng từ từ ổn định lại, hắn có thể chậm rãi nghĩ vấn đề.
Hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới thuyền từng nói Chu Tiểu Miêu không nỡ để hắn chết, nhưng muốn ba mươi năm tuổi thọ của hắn, đây là không nỡ để hắn chết sao? Đây quả thực là muốn lấy mạng hắn.
Cái này có chút tự mâu thuẫn, ở trong mắt hắn, hành vi của Chu Tiểu Miêu này càng lúc càng quái dị.
Trên mặt Chu Tiểu Miêu lộ ra nụ cười khẩy nói:
- Ngươi đang do dự, do dự có nên dùng cơ hồ là toàn bộ tuổi thọ để cứu đôi cha mẹ bình thường của ngươi không?
- Có điều cái này cũng không trách được ngươi, dẫu sao đây chính là toàn bộ tuổi thọ của ngươi, cứu bọn họ, ngươi cũng không sống được bao lâu nữa, đổi lại là rất nhiều người, sợ rằng đều sẽ do dự.
- Trước kia ta từng nói với ngươi, đại đạo vô tình, muốn đi được xa hơn trên con đường này, khó tránh khỏi sẽ có lúc phải làm ra lựa chọn, cha mẹ, đạo lữ, huynh đệ, khi tất yếu đều sẽ trở thành gánh nặng của tu sĩ, bọn họ tùy thời có thể bị vứt bỏ.
Chu Phàm trâm mặc một chút nói:
- Ta đúng là đang do dự, nhưng không phải do dự có muốn dùng tuổi thọ của mình để cứu bọn họ hay không, mà là suy nghĩ còn có biện pháp khác không cần tuổi thọ không, dẫu sao thời gian vẫn còn, ta do dự không phải là chuyện rất bình thường sao?
- Nghĩ như thế nào đêu không quan trọng, mà là xem ngươi cuối cùng sẽ làm như thế nào?
Chu Tiểu Miêu lắc đầu nói:
- Ta muốn ba mươi năm tuổi thọ của ngươi là sẽ không thay đổi, cho nên ngươi đừng nghĩ tới thay đổi quyết định của ta.
- Chu Tiểu Miêu, ta cảm thấy ngươi thật sự rất kỳ quái, trước kia ngươi từng nói đại đạo gì vô tình, thân nhân bằng hữu đều có thể vứt bỏ thì vứt bỏ, ta hỏi ngươi có từng làm như vậy không, ngươi sẽ trả lời ta thế nào?
Chu Phàm nói:
- Ngươi nói bằng hữu thân nhân của ngươi sớm đã chết hết rôi, ngươi không cần làm ra lựa chọn như vậy.
- Nói như vậy thì có vấn đề gì?
Chu Tiểu Miêu nói:
- Ngươi cho rằng ta đang lừa ngươi? - Ta không cảm thấy ngươi đang lừa ta.
Chu Phàm gãi gãi đầu nói:
- Nếu thân nhân của ngươi chưa chết, ngươi lại rất thương bọn họ, vậy ngươi nguyện ý dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của bọn họ không?
- Giả thiết là không có ý nghĩa.
Chu Tiểu Miêu xụ mặt nói:
- Ta nói có thì ngươi nói ta đang nói dối, ta nói không thì ngươi nói ta máu lạnh, lời ngoài miệng nói dễ nghe tới mấy cũng vô dụng, phải xem vào thời điểm mấu chốt ngươi sẽ lựa chọn như thế nào.
- Nhưng ta cảm thấy ngươi không phải loại người vào thời điểm mấu chốt sẽ ruồng bỏ thân nhân bằng hữu của mình mà rời đi.
Chu Phàm nói.
- Những lời nịnh hót này ngươi cảm thấy sẽ hữu dụng đối với ta sao?
Chu Tiểu Miêu nói với vẻ khinh thường.
- Ta không phải nịnh hót ngươi, mà là muốn nói không phải tất cả mọi người đều có thể làm được đại đạo vô tình như ngươi nói, ngươi không dám nói mình có thể làm được, ta cũng không làm được.
Chu Phàm thản nhiên nói.
- Có làm hay không là chuyện của ngươi, ta chỉ cân ba mươi năm tuổi thọ, đưa tuổi thọ, vậy ta sẽ giúp ngươi, không có tuổi thọ, đừng hòng ta giúp ngươi.
Chu Tiểu Miêu lạnh lùng nói.
- Kỳ thật ta đã hơi hiểu ý đồ của ngươi rồi.
Chu Phàm bỗng nhiên nói.
- Ý đồ gì?
Trên mặt Chu Tiểu Miêu không có bao nhiêu biểu cảm, hỏi.
- Trước kia có phải ngươi từng bị người chí thân phản bội không?
Chu Phàm hiếm có cười khẽ một tiếng nói:
- Cho nên ngươi muốn biết ta liệu có vào thời điểm mấu chốt vứt bỏ phụ mẫu của mình.
Chu Tiểu Miêu nói mình chưa từng phản bội bất kỳ ai, nhưng nàng có từng bị phản bội không?
Chu Tiểu Miêu không trả lời, mắt của nàng biến thành sâm thẳm, quyền đầu của nàng nắm chặt rồi lại buông ra, hiển nhiên tâm tình rất không bình tĩnh.
Chu Phàm thở dài một tiếng ở một mình, quả nhiên bị hắn đoán trúng rồi. - Cho nên ngươi cho rằng đây chỉ là một hồi kiểm tra?
Chu Tiểu Miêu lạnh lùng nói:
- Ta có từng bị phản bội hay không là chuyện của ta, ta nghĩ ngươi hay là quan tâm chuyện của mình đi, ngươi đáp ứng, ta lấy đi tuổi thọ, hoàn thành giao dịch, không đáp ứng, giao dịch hủy bỏ.
- Đương nhiên ngươi cũng có thể tiếp tục nghĩ, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, tốc độ thời gian bị sửa lại, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể một mực ở trên thuyền, thời gian vừa đến, ngươi vẫn sẽ phải rời khỏi thuyền.
Chu Phàm đương nhiên biết rõ điều này, hắn liếc Chu Tiểu Miêu một cái, nói:
- Ngươi thật sự xác nhận chỉ cần tuổi thọ của ta, không chấp nhận bất kỳ điều kiện nào khác chứ?
Chu Tiểu Miêu không nói gì, nàng chỉ khẽ gật đầu.
Chu Phàm biết không thể thay đổi Chu Tiểu Miêu, hắn cúi đầu nhìn giáp bản, hỏi thuyền.
Có lẽ có thuyền có biện pháp, vậy hắn không cần lấy ra tuổi thọ của mình.