Chương 2007: Cắt đuôi
Chương 2007: Cắt đuôiChương 2007: Cắt đuôi
Chương 2007: Cắt đuôi
Hách Vũ cùng hắn bước chân không ngừng đuổi theo phía trước, lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, nếu trong tình báo, biết có một người như vậy, chuyện căn bản không đến loại tình trạng bây giờ.
- Là chúng ta lơ là, bên kia phái nhiều người như vậy đến, nhiệm vụ này vốn không đơn giản.
Trên mặt Cầu Kỳ Phúc lộ ra dị sắc nói:
- Hách đạo hữu, ngươi nói bọn họ rốt cuộc là lai lịch gì? Bên trên lại coi trọng việc này như vậy...
Sắc mặt Hách Vũ nghiêm lại, hắn trâm giọng nói:
- Câu đạo hữu, ngươi chắc hiểu, chuyện chúng ta không nên biết thì tốt nhất đừng biết.
- Đa tạ Hách đạo hữu đã nhắc nhở.
Cầu Kỳ Phúc hơi biến sắc, không dám hỏi nhiều.
Thuật pháp Hai tu sĩ Kim Thân có thể sử dụng đều thử rồi, bọn họ không thể đối phó được người phía trước, dứt khoát không thử dẫn người đuổi sát không buông.
Một võ giả nho nhỏ, thân pháp cấp thuấn di chính là rất tiêu hao chân khí, nàng có thể kiên trì được bao lâu?
Chỉ cân người không mất dấu, vậy bắt được chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Truy đuổi không rời khỏi sơn lĩnh, khi Chu Phàm đang chạy, lục thức mở ra toàn bộ, không chỉ phải chú ý người phía sau, tránh quái quyệt có khả năng từ hai bên lao ra, còn phải lưu ý địa hình, để tránh đi lên tử lộ cũng không biết.
Cho đến khi bóng đêm không còn quá mờ, hắn có thể mình thấy đường, liền bảo Tiểu Quyển quay đầu lại, thay hắn quan sát có bao nhiêu người đang đuổi theo.
Trong lòng hắn rất hiểu, đối phương chưa chắc là toàn bộ người đều sẽ đuổi theo, nếu không phải toàn bộ người đuổi theo, vậy hắn cũng không thể cứ vậy một mực bỏ chạy, hắn vẫn phải quay lại xem bọn Tiểu Liễu thế nào.
Rất nhanh Tiểu Quyển liên nói với hắn, chỉ nhìn thấy hai tu sĩ Kim Thân, ba người còn lại bao gôm cả lão đầu tóc trắng có thể là Phù Chủng Cảnh đều ở thấy đâu.
Tâm tư Chu Phàm lập tức chuyển động, lúc trước hắn một mực chạy trốn, không ra tay giết chết bất kỳ một người truy đuổi nào, chính là sợ nhận ra hắn là giả mạo.
Nhưng hiện tại biết đối phương có hai tu sĩ Kim Thân truy hắn, ba người còn lại đều không biết đang ở đâu, có lẽ đang đuổi theo phía sau, hoặc căn bản là không đuổi theo.
Có nên mạo hiểm quay đầu lại giết bọn họ không?
Không được! Rất nhanh hắn liền phủ nhận ý định này, hai tu sĩ Kim Thân Cảnh ở đây, lại cộng thêm mấy chục võ giả, nếu hắn thực sự xuất thủ, cho dù có thể giết chết bọn họ, cũng không biết sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian.
Vả lại vạn nhất không giết được, khiến một người trong đó chạy thoát, khẳng định sẽ biết hắn là giả mạo, lại truyền tin cho người khác, tình huống thế tất sẽ phát sinh biến hóa khó có thể dự đoán.
Vậy cũng chỉ có nghĩ cách cắt đuôi bọn họ.
Hắn bắt đầu bỏ chạy tới nơi có địa hình cao.
Chu Phàm thay đổi như vậy, cũng khiến Cầu Kỳ Phúc, Hách Vũ truy đuổi ở phía sau hắn hơi ngẩn ra, trong truy đuổi lúc trước, bọn họ sớm đã phát hiện người chạy phía trước rất thông minh, tránh được các loại tuyệt lộ, dẫn theo bọn họ lòng vòng trong núi rừng, nhưng hiện tại tiểu cô nương đó đang làm gì?
Cầu Kỳ Phúc, Hách Vũ không kịp nghĩ nhiều, bọn họ chỉ dẫn theo người tiếp tục đuổi theo, bọn họ nghĩ, có thể là thân thể sắp đến cực hạn, hiện tại đã chọn bừa một con đường.
Nơi Địa hình cao càng lên trên, không ngoài là núi cao, bọn họ thấy Chu Phàm quả nhiên trèo lên một ngọn núi cao.
Trong lòng Cầu Kỳ Phúc, Hách Vũ mừng thầm, đi lên đỉnh núi, đó chính là đi lên một con đường chất.
Bọn họ ra lệnh cho thủ hạ tách ra, tận lực bao vây ngọn núi cao này, đừng để người giảo hoạt này từ bên kia núi đào tẩu.
Trên mặt bọn họ lộ ra nụ cười thoải mái, sắp bắt được người rồi.
Một đuổi một chạy này, chỉ trong thời gian mấy hơi thở, bọn họ đã đuổi lên đỉnh núi.
Nhưng bọn họ ở trên núi không phát hiện ra tung tích của bất kỳ ai.
Điều này khiến sắc mặt hai người Cầu Kỳ Phúc đại biến, bọn họ sớm đã có chuẩn bị tiểu cô nương sẽ ẩn hình, không thể bởi vì tiểu cô nương ẩn hình mà không tìm thấy người.
Nhưng người quả thật lại không ở trên đỉnh núi.
Đỉnh núi có một bên là vách đá, dưới vách đá là vực sâu không thấy đáy, đỉnh núi đối diện vách đá cách nơi này rất xa, cho dù là võ giả Khí Cương Đoạn cũng không thể từ bên này nhảy đến ngọn núi bên khác.
Bọn họ rất nhanh liền suy đoán, có lẽ tiểu cô nương đó mang theo đôi phu phụ nhảy xuống vực sâu rồi.
- Nàng có thể làm như vậy, khẳng định là muốn đánh cuộc một phen, bởi vì chân khí của nàng sắp dùng hất.
Cầu Kỳ Phúc trầm giọng nói.
- Ngàn vạn lần đừng. Hách Vũ tức giận nói:
- Đi xuống tìm cho ta, nhất định phải tìm ra bọn họ.
Các võ giả nhao nhao bắt đầu trèo vách xuống.
Mà Chu Phàm có nhảy xuống không?
Hắn không nhảy xuống, khi hắn chạy lên đỉnh núi, thi triển Ngự Phong Thuật, đón gió bay lên, rời khỏi đỉnh núi.