Chương 2008: Tình huống ác liệt
Chương 2008: Tình huống ác liệtChương 2008: Tình huống ác liệt
Chương 2008: Tình huống ác liệt
Sau khi rời khỏi đỉnh núi, hắn lại lập tức hạ xuống đất lấy ra Thám Nhân Bàn, phát hiện phương hướng vẫn chỉ về ngọn núi lúc trước, hắn liền theo đường cũ thuấn di quay vê.
Hắn chạy nhanh, thỉnh thoảng lấy ra Thám Nhân Bàn, quan sát phương hướng, rất nhanh hắn phát hiện phương hướng một mực không thay đổi, vẫn chỉ vào phương hướng đó.
Sắc mặt hắn trở nên tram trọng, Tiểu Liễu không mang theo cha mẹ đào tau sao?
Là không tìm được cơ hội tốt, hay là xảy ra chuyện gì?
Hắn không nghĩ nữa, mà là dùng tốc độ thuấn di cực hạn trở vê.
Chu Phàm không biết, đám người bị hắn bỏ lại tìm chỗ vực sâu mất bao lâu, nhưng hắn không dám có một chút trì hoãn.
Nhất là Thám Nhân Bàn còn biểu lộ ra phương hướng của cha mẹ không có chút biến hóa.
Dưới sự toàn lực đi đường của Chu Phàm, rất nhanh hắn đã trở về núi rừng trước đó, hắn nhìn Thám Nhân Bàn, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng, cha mẹ vẫn đây, không có dấu hiệu rời khỏi.
Hắn làm chậm tốc độ, thân thể rụt rè xông vào trong núi rừng.
Sắc trời đã biến thành hơi sáng lên, mặt trời đã ở bên rìa núi chiếu ra một đạo kim tuyến, hạ xuống trong núi rừng.
Chu Phàm vẫn bảo trì trạng thái ẩn hình.
Tay hắn câm Thám Nhân Bàn, rất nhanh liền đi tới một chân núi có rừng cây rậm rạp quây lại.
Phương hướng mà Thám Nhân Bàn chỉ chính là nơi này.
Hắn không tùy tiện xông lên, mà là đi vòng quanh ngọn núi chậm rãi quan sát, rất nhanh hắn phát hiện ở chân núi bố trí từng tầng phù trận.
Những phù trận này không tính là lợi hại, nhưng nếu muốn lặng lẽ phá mà gây ra động tĩnh gì, vậy rất khó, cho dù là Trận Pháp Đại Sư đích thân tới cũng rất khó làm được.
Tâm hắn trâm xuống, những phù trận này không thể là Tiểu Liễu bày ra, vậy người bày ra những phù trận này là ai thì không cần nghĩ cũng biết.
Ba người bọn họ vẫn rơi vào trong tay những người đó.
Hắn tập trung tinh thần, vẫn còn hi vọng, rất nhanh hắn nhìn thấy một tu sĩ Kim Thân tối hôm qua từng thấy đang ngồi khoanh chân dưới chân núi, dường như đang chờ đợi gì đó.
Chẳng lẽ là đang đợi hắn sao?
Chu Phàm không để ý đến tu sĩ Kim Thân này, hắn nhanh chóng lui về phía sau, tìm một kín đáo chỗ, sau đó khoanh chân ngồi xuống, hắn thử lại kêu gọi Chu Tiểu Miêu, để Chu Tiểu Miêu đưa hắn vào, hắn muốn thương lượng với Chu Tiểu Miêu một chút, nhưng vẫn không có một chút đáp lại.
Hắn mở mắt, xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân hắn.
Hắn thi triển Ngự Phong Thuật, lại lăng không bay lên.
Hắn ở trong không trung vẫn là trạng thái ẩn hình, đối phương muốn phát hiện hắn cũng không dễ dàng, nhưng hắn không bay tới trên núi, bởi vì đối phương rất có thể đã bố trí phù trận cấm không.
Dẫu sao trong Kim Thân Cảnh cũng có một bộ phận nhỏ tu sĩ nắm giữ thuật phi hành.
Chu Phàm hiểu, nếu cha mẹ bị bắt, vậy những người đuổi theo hắn chắc cũng đang trở về gấp.
Đối phương chưa chắc là chờ hắn, có thể là chờ đồng bọn của mình.
Một khi bọn họ tụ lại cùng một chỗ, còn muốn cứu cha mẹ ra là càng khó.
Chu Phàm vừa đi lên trên, rất nhanh hắn đã lên tới độ cao nhất định, thi triển nhãn thức nhìn tới đỉnh núi.
Khiến hắn cảm thấy may mắn là, đỉnh núi không dùng phù trận che chắn, hắn nhìn thấy lão già tóc trắng, nhìn thấy cha mẹ và Tiểu Liễu.
Nhưng cha mẹ và Tiểu Liễu giống như đang ngủ tay trên đá núi, không nhúc nhích.
Ánh mắt Lão già tóc trắng sắc bén nhìn về phía Chu Phàm.
Hắn không ngờ lại phát hiện ra sự tôn tại của Chu Phàm.
Chu Phàm lo cho an nguy của cha mẹ, nhưng cũng giật thót, hắn không chút do dự hạ xuống, định trốn khỏi nơi này rồi tính.
Bởi vì hai tu sĩ Kim Thân bên cạnh lão già tóc trắng lúc đầu không có mặt, tùy thời có khả năng sẽ tới đây tìm hắn.
- Là Chu Phàm à?
Khóe miệng Lão già tóc trắng khẽ động, thanh âm của hắn chậm rãi khuếch tán ra xung quanh.
Sắc mặt Chu Phàm đại biến, ưu thế lớn nhất của hắn đã không còn, lão già tóc trắng đã biết sự tồn tại của hắn.
Vì sao lão già tóc trắng có thể biết?
Hắn có chút nghĩ không ra, nhưng rất nhanh hắn nghĩ tới Phần Cốc Địa, chuyện hắn trở vê vốn chỉ có người của Phần Cốc Địa biết, đối phương rất có thể vẫn để lại cơ sở ngầm ở bên Phần Cốc Địa.
Lúc ấy hắn tình huống là gì cũng không rõ, có thể đã bị cơ sở ngầm của đối phương phát hiện. Không phải hắn sơ ý lơ là, mà là hắn cũng không ngờ lại là tình huống như vậy, cơ sở ngâm đó có thể là mai phục quan sát bọn Tiểu Liễu có trốn về trong thôn hay không.
- Vốn ta vẫn không quá tin, xem ra quả nhiên là ngươi rồi.
Thanh âm của lão già tóc trắng vang vọng ở phụ cận:
- Ngươi về nhanh hơn chúng ta nghĩ, cũng không uổng công chúng ta sau khi bắt được cha mẹ ngươi và tiểu nha đầu đáng ghét này thì phí tâm ở lại đây chờ ngươi.
Chu Phàm im lặng đổi một vị trí khác, ở vị trí đổi của hắn, hai tu sĩ Kim Thân của đối phương đã giống như ảo ảnh đến gàn chỗ hắn hạ xuống, tìm kiếm bóng dáng của hắn.