Chương 2009: Tình huống ác liệt (2)
Chương 2009: Tình huống ác liệt (2)Chương 2009: Tình huống ác liệt (2)
Chương 2009: Tình huống ác liệt (2)
Chu Phàm lạnh lùng liếc hai tu sĩ Kim Thân này một cái, hắn lại nghĩ đối phương hiển nhiên rất hiểu biết ve tình huống của hắn, bằng không sẽ không ngay cả tên của hắn cũng biết.
Nghi Loan Ti cũng có người sao của đối phương sao?
- Ngươi là muốn chạy trốn à?
Thanh âm bình tĩnh của Lão già tóc trắng lại đang khuếch tán, truyền vào trong tai Chu Phàm:
- Nếu ngươi dám đào tẩu, ta sẽ giết cha mẹ ngươi.
Chu Phàm không để ý đến lời nói của lão già tóc trắng, hắn xoay người vội vàng dặn dò Tiểu Quyển ở trên vai, sắc mặt Tiểu Quyển nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.
Chu Phàm lại ở bên cạnh vừa chạy vừa suy nghĩ kế hoạch của mình, sau khi xác nhận không có vấn đề, hắn lại mượn trạng thái ẩn thân ngự phong bay lên, muốn xác nhận an toàn của cha mẹ.
Nhưng lần này lão già tóc trắng đã có đê phòng, hắn ở trên đỉnh núi bố trí một phù trận ngăn cách tâm nhìn.
Chu Phàm chỉ nhìn thấy một mảng sương khói màu trắng, không nhìn thấy cha mẹ nữa.
Lão già tóc trắng vẫn đang nói chuyện, muốn dụ hắn ra, nhưng Chu Phàm hoàn toàn không để ý đến.
Hắn có chút thất vọng hạ xuống đất, nhìn Tiểu Quyển nói khẽ:
- Ngươi đi đi, nhờ ngươi.
Tiểu Quyển từ đầu vai hắn trượt xuống, rất nhanh liền biến mất trước mắt Chu Phàm.
Chu Phàm nghiêm mặt mở Trữ Vật Chi Thư, lấy những thứ có thể dùng đến, trận chiến này rất gian nguy, hắn không nắm chắc thắng lợi.
Hắn vuốt ve luân bàn bằng bạc, đây là Pháp Tắc Chuyển Luân, trong lòng hắn có chút tiếc nuối, vốn lúc trước hắn còn muốn nhờ Chu Tiểu Miêu đang phụ thân truyền vào cho hắn một pháp tắc, như vậy tàng pháp sẽ không phải trống rỗng.
Nhưng Chu Tiểu Miêu ở trạng thái phụ thân không thể làm được chuyện như vậy, nàng phải ở trên thuyên mới có thể làm được, nhưng Pháp Tắc Chuyển Luân phải qua thuyên cho phép mới có thể mang vào.
Chu Phàm cất Pháp Tắc Chuyển Luân đi, nếu không phải cần thiết, hắn cũng không muốn dùng đến Pháp Tắc Chuyển Luân, bởi vì nếu sử dụng Pháp Tắc Chuyển Luân, đó chính là lúc sắp phân sinh tử.
- Chu Phàm, nếu ngươi không ra, chỉ giống như một con chuột lẩn trốn, ta sẽ giết cha mẹ ngươi và tiểu nha đầu này. Lão già tóc trắng dường như đã mất đi kiên nhẫn.
Chu Phàm vận khí phát ra tiếng cười lạnh nói:
- Ta không chết, cha mẹ ta sẽ không phải chết.
Thanh âm của Chu Phàm mơ hồ bất định vang vọng trong không trung, làm như vậy đối phương không dễ tìm được vị trí của hắn.
Loại kỹ xảo phát tiếng này, cho dù là võ giả bậc cao cũng có thể dễ dàng làm được.
- Nếu không các ngươi trở về phải ăn nói với chủ tử của các ngươi thế nào?
Chu Phàm lại nói, hắn vừa biến hóa vị trí vừa phát ra tiếng, nghĩ như vậy muốn tìm được hắn sẽ khó hơn.
- Ta khuyên ngươi đừng tự tin như vậy.
Lão già tóc trắng trầm giọng nói:
- Ngươi ra đây tự sát đi, chỉ cần ngươi chết, ta sẽ bỏ qua cho cha mẹ ngươi, thế nào?
- Một mạng đổi ba mạng, vẫn là ngươi có lời hơn.
- Được, ta có thể tự sát, nhưng ngươi phải dùng đạo tâm để thề, chỉ cần ta chết, ngươi vĩnh viễn không làm khó bọn họ, ngươi dám không?
Chu Phàm thuận miệng nói, quan sát hoàn cảnh chung quanh, phòng ngừa hai tu sĩ Kim Thân đó đã đến bên cạnh mà hắn lại không biết.
Bên kia lão già tóc trắng trở nên trâm mặc.
Chu Phàm cười lạnh trong lòng, hắn biết lão già tóc trắng khẳng định không dám, những người này là muốn giết chết tất cả bọn họ, không lưu lại một người sống.
- Được, ngươi trước tiên ra đây, ta sẽ ở ngay trước mặt ngươi lập đạo thệ.
Lão già tóc trắng trâm giọng nói.
- Sao ta biết ngươi có phải muốn lừa ta ra hay không?
Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Ngươi triệt hồi phù trận ngăn cách ở đỉnh núi, sau đó lập đạo thệ cho ta, ta tất nhiên có thể thấy được.
- Một khi ngươi lập đạo thệ, ta cũng không phải đối thủ của các ngươi, tất nhiên sẽ ra tự sát để đổi lấy tính mạng của cha mẹ ta.
Lão già tóc trắng lại trâm mặc.
- Xem ra ngươi chỉ muốn lừa ta ra mà thôi.
Chu Phàm lại cười nhạo nói.
Tâm tình của Chu Phàm càng trâm trọng hơn, lão già tóc trắng không chịu thề, vậy càng chứng tỏ mục tiêu của bọn họ không chỉ là một mình hắn, còn có cả cha mẹ. Muốn tuyệt diệt một nhà bọn họ, cũng chỉ có tử địch Chu gia mà Chu Nhất Mộc từng nhắc nhở hắn rất nhiều lần.
- Ngươi không ra đúng không? Vậy ta bẻ gay tứ chi của cha ngươi trước, sau đó đập vỡ từng khúc xương của hắn, ngươi cảm thấy thế nào?
Lão già tóc trắng lại cười lạnh nói:
- Ta thừa nhận, ta quả thật không thể buông tha cho bất kỳ một ai trong các ngươi, nhưng nếu ngươi nguyện ý ra, ta có thể để bốn người các ngươi được chết thống khoái hơn một chút.
- Lão tặc, ngươi dám làm thương tổn tới một sợi tóc của bọn họ, ta sẽ lập tức trốn xa, xem các ngươi trở về phục mệnh thế nào?
Chu Phàm hét to:
-Ba người bọn họ chết rồi, chỉ can ta không chết, các ngươi đều phải chôn cùng bọn họ, ta việc gì phải cùng chết với bọn họ?