Chương 2010: Mau tới giúp ta
Chương 2010: Mau tới giúp taChương 2010: Mau tới giúp ta
Chương 2010: Mau tới giúp ta
- Chu Phàm, có bản lĩnh thì ngươi đi đi, ngươi vừa đi, ta sẽ giết cả ba người bọn họ.
Lão già tóc trắng liên tục cười lạnh,
- Ngươi coi bản thân quá quan trọng rồi, lân này không giết được ngươi, lần sau chúng ta lại giết là được, giết cha mẹ ngươi để ngươi chạy thoát, sau khi trở vê, chúng ta không chỉ không sao, còn có thể có được tưởng thưởng.
- Ngươi bớt gạt người thôi.
Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Cừu hận tích lũy vô số năm tháng, chỉ can Chu gia ta chưa chết hết, chủ tử của các ngươi sẽ ăn ngủ khó yên, ta đoán các ngươi cũng chưa chắc đã biết, làm hỏng chuyện, các ngươi chờ chết đi.
Bên kia lại không nói gì.
Chu Phàm lại cười nhạo nói:
- Hơn nữa các ngươi không thể ra ánh sáng, các ngươi giết cha mẹ ta, không chỉ bộ dạng của các ngươi bị ta nhìn thấy, tên của mỗi người các ngươi ta cũng biết rồi, Cầu Kỳ Phúc, Kỳ Tu Vĩnh, Hách Vũ, Thường Cao Bình...
-Cần ta đọc tiếp không?
Kỳ Tu Vĩnh và Thường Cao Bình vốn đang tìm kiếm thân ảnh của Chu Phàm, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ sợ hãi.
- Ngươi là làm thế nào mà biết được tên của bọn họ?
Lão già tóc trắng cũng kinh ngạc, trong nhất thời hắn quên đêm qua là bản thân hắn nói ra tên của bốn người, hắn bị Chu Phàm hù rồi.
- Ngươi hỏi sao ta lại biết a? Vì sao ta phải nói với các ngươi?
Chu Phàm bật cười ngông cuồng:
- Ta không chỉ biết những cái này, còn biết nhiều hơn các ngươi nghĩ nhiều.
Chu Phàm muốn những người này đoán mò, cuối cùng đoán nội bộ của bọn họ có nội quỷ mà nghi ky lẫn nhau.
Dau sao hắn có thể xuất hiện ở đây nhanh như vậy, lại thêm hắn biết tên của bốn người này, cái này nhìn thế nào cũng giống như có người nói với hắn tin tức trước.
Làm ra suy đoán như vậy cũng không kỳ quái.
- Ta vừa đào tẩu, sẽ khiến quan gia biết tên của tất cả các ngươi, các ngươi đoán chủ tử của các ngươi còn có thể tha cho các ngươi không?
Chu Phàm lạnh lùng nói. - Tiểu tử ngươi đừng vội càn rỡ, cho dù ngươi biết tên của chúng ta, cũng không ai có thể từ thân phận của đám người chúng ta đoán được người sau lưng chúng ta, cùng lắm thì chúng ta rời xa Đại Ngụy.
Lão già tóc trắng trâm giọng nói.
- Chu Phàm, ngươi nói xong chưa? Nếu xong rồi, vậy mau chóng lăn ra đây cho ta.
Lão già tóc trắng lại nói:
- Ngươi lên tiếng gọi con trai của ngươi, bảo hắn ra đây cứu ngươi, có ta ở đây, chỉ cần ngươi nói là hắn có thể nghe thấy.
Câu nói kế tiếp của Lão già tóc trắng không phải là nói với Chu Phàm.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn biết lão già tóc trắng có thể là đã lay tỉnh một người trong cha mẹ.
- A Phàm, ngươi biết nên làm thế nào rồi.
Thanh âm bình tĩnh của Chu Nhất Mộc từ xa xa truyền đến.
Chu Phàm trầm mặc, hắn hiểu ý của cha, nhưng hắn không thể làm như vậy.
Chỉ là lập tức, hắn lại nghe thấy cha phát ra tiếng rên, hiển nhiên là đang cố nhịn.
- Chu Phàm, cha ngươi đúng là một hán tử, ta bẻ gay tay trái của hắn, hắn cũng có thể nhịn được không hô ra tiếng.
Lão già tóc trắng chậm rãi nói.
Mắt Chu Phàm lập tức đỏ lên, hắn giống như điên phóng tới, một đao bổ ra, vô số Khoái Đao Cương đánh lên phù trận ở chân núi, phá hủy toàn bộ phù trận bên này.
Nhưng hắn vừa động, hai Kim Thân Cảnh ở phương hướng khác cũng giống như ảo ảnh xông tới hắn.
Chu Phàm ngay cả cơ hội lên núi cũng không có, nhưng hắn không bận tâm, hắn vốn không định lên núi, mà là nhanh chóng lui về phía sau.
Nhưng hai Kim Thân Cảnh này đã nhằm vào hắn, cho dù hắn muốn ẩn tàng cũng không làm được.
Kỳ Tu Vĩnh là cam một thanh bích lục ngọc đao (đao ngọc xanh), Thường Cao Bình thì câm một cái hoàng ngọc ấn (ấn ngọc vàng).
Hai loại này đều không phải là binh khí bình thường, cũng không phải linh binh, mà là linh khí.
Kỳ Tu Vĩnh vung bích lục ngọc đao, chính là hạt mưa xanh lá bắn ra, mỗi một giọt mưa đều bộc phát ra quang mang xanh lá to lớn, cây rừng bị quang mang đánh trúng nhao nhao héo rũ.
Hoàng ngọc ấn Thường Cao Bình cầm lăng không bay lên, hóa thành một ngọn núi nhỏ nện xuống. Hai tu sĩ Kim Thân này vừa ra tay chính là dùng chân nguyên của mình thôi động linh khí, hoàn toàn khác với phương thức chiến đấu của tu sĩ Kim Thân bình thường.
Trong miệng Chu Phàm phát ra một âm tiết quái dị, gợn sóng màu vàng hiện lên, khiến cho hạt mưa xanh lá bắn tới và ngọc ấn nặng nề đập xuống đều đình trệ trong nháy mắt.
Thân ảnh của Chu Phàm biến mất tại chỗ.
Kỳ Tu Vĩnh và Thường Cao Bình đều mặt lộ vẻ cả kinh, chân nguyên trong thân thể rất nhanh bạo phát ra, đề phòng Chu Phàm đột nhiên công kích.
Thân ảnh của Chu Phàm hiện lên bên cạnh Thường Cao Bình, thân thể hắn lại có gợn sóng màu vàng lan ra, cũng bao phủ Thường Cao Bình vào trong đó.
Trong nháy mắt bị gợn sóng màu vàng tiếp xúc, Thường Cao Bình phát hiện thân thể của mình giống như theo thời gian ngưng kết, hắn cực kỳ hoảng sợ, điên cuồng thử giãy giũa.