Chương 2011: Hắc Tuyết Phù Chủng
Chương 2011: Hắc Tuyết Phù ChủngChương 2011: Hắc Tuyết Phù Chủng
Chuong 2011: Hac Tuyet Phu Chung
Nhưng đây chính là pháp tắc dừng thời gian, hắn làm sao mà giay ra được?
Chu Phàm quát lên một tiếng, cự đao ở tay trái bắn ra đao mang mờ mit.
Đạo thức Quy Nhất!
Xoẹt một tiếng, đao mang mờ mịt cắt đầu Thường Cao Bình xuống.
Đạo thức Quy Nhất, cho dù là nhục thân từng thối luyện của tu sĩ Kim Thân Cảnh cũng không thể chống đỡ, dẫu sao ngay cả tu sĩ Kim Thân Trương Bổn Bổn thực lực vô cùng cường hãn cũng không làm gì được nó, quỷ khí trong tay Thường Cao Bình lợi hại, nhưng thực lực của hắn lại thua xa Trương Bổn Bổn.
Đâu bị cắt bỏ là chuyện hết sức bình thường.
Tu sĩ Kim Thân Thường Cao Bình cứ vậy lặng lẽ chết đi.
Một nháy mắt sau khi Chu Phàm chém xuống đầu của Thường Cao Bình, thân ảnh hắn lại thuấn di, tránh được ánh sáng hạt mưa xanh lá từ phía sau bay tới.
Ánh sáng hạt mưa xanh lá đó đánh nát đầu và thi thể không đầu của Thường Cao Bình.
Trên mặt Kỳ Tu Vĩnh Tay cầm quỷ khí ngọc bích lục đao hiện lên vẻ hoảng sợ, hắn không ngờ Thường Cao Bình dưới tay Chu Phàm đến một chiêu cũng không đỡ được, Chu Phàm này không phải nói hắn cùng lắm chỉ có Nguyên Dịch Cảnh thôi à?
Nguyên Dịch Cảnh giết tu sĩ Kim Thân, hơn nữa còn chỉ một chiêu?
Lông tóc toàn thân Kỳ Tu Vĩnh dựng đứng lên, hắn giống như phát điên lui lại phía sau, khi hắn nhìn thấy Chu Phàm hiện lên ở chỗ hắn vừa đứng đang lạnh lùng nhìn hắn, hắn thất thanh hét lên.
- Tiêu lão, hắn một chiêu đã giết chết Thường Cao Bình rồi, mau tới giúp ta.
Tiếng hét hoảng loạn của Kỳ Tu Vĩnh vang vọng trong núi rừng, hắn là sợ thật, hiện tại hắn chỉ có thể chờ Tiêu lão tới mau một chút.
Hắn hoài nghi Chu Phàm đã tiến vào Phù Chủng Cảnh, nếu không sao có thể một chiêu giết chết Thường Cao Bình thực lực tương đương với hắn.
Thân ảnh của Kỳ Tu Vĩnh vội vàng rút lui, Chu Phàm thuấn di đuổi theo.
Tốc độ của Kỳ Tu Vĩnh không bằng Chu Phàm, mắt thấy Chu Phàm càng lúc càng gần, ngọc bích lục đao trong tay hắn bổ ra, vô số ánh sáng giọt mưa xanh bắn ra, nhất nhất nổ tung, phá hủy tất cả ở trước người.
Thân ảnh của Chu Phàm biến mất trước quang mang phát nổ.
Nhưng Kỳ Tu Vĩnh biết Chu Phàm khẳng định không sao, hắn chém ra đao này, chỉ là không muốn để Chu Phàm tới gân hắn mà thôi. Cho nên hắn chém xong đao này, đã bước chân nhảy về bên trái, đập vỡ một gốc đại thụ.
Lúc này Chu Phàm mới xuất hiện ở vị trí trước đó của Kỳ Tu Vĩnh, hắn lại thuấn di đuổi theo Kỳ Tu Vĩnh.
Nhưng Kỳ Tu Vĩnh đã sợ tới vỡ mật, căn bản không dám tiếp xúc gân với Chu Phàm, mỗi lần Chu Phàm đuổi theo, hắn đều mượn ngọc bích lục đao trong tay bức cho Chu Phàm phải né tránh.
Giao chiến trong mấy hơi thở ngắn ngủi, trong núi rừng tỏa ra từng vâng hào quang xanh lá, thổi quét rừng cây núi đá chung quanh, khói đen lượn lờ.
Dưới sự từng bước ép sát của Chu Phàm, Kỳ Tu Vĩnh giống như điên dùng ngọc bích lục đao tiêu xài hết chân nguyên của mình, cho dù hắn là tu sĩ Kim Thân, chân nguyên trong cơ thể cũng đã không chống đỡ được.
- Tiêu lão.
Sắc mặt Kỳ Tu Vĩnh trắng bệch lại hét lên, hắn giống như một con thú nhỏ đáng thương bị lang hổ nhằm vào.
Chu Phàm như bóng với hình hiện lên bên cạnh Kỳ Tu Vĩnh, lần này Kỳ Tu Vĩnh không dùng ngọc bích lục đao nữa, bởi vì chân nguyên trong cơ thể chỉ đủ cho hắn né tránh, nhưng tốc độ của hắn thua xa Chu Phàm, rất nhanh lại bị Chu Phàm đuổi kịp.
Chu Phàm phát ra một âm tiết quái dị, thân thể có gợn sóng màu vàng lan ra, bao phủ Kỳ Tu Vĩnh vào trong đó.
Lúc này chung quanh đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, cùng với tiếng hừ lạnh này, nhiệt độ giống như cũng giảm xuống mấy chục độ.
Bông tuyết Màu đen lả tả hạ xuống.
Trên mặt Kỳ Tu Vĩnh bị giam cầm lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, là Tiêu lão tới.
Bông tuyết giống như mũi dao cắt qua, nó hạ xuống một thân cây, cả cây đã bị quang hoa bông tuyết phun ra cắt thành vô số phấn gỗ.
Mà những bông tuyết màu đen này cơ hồ toàn bộ đều rơi về phía Chu Phàm.
Đao của Chu Phàm đã giơ lên, nếu hắn dám giết chết Kỳ Tu Vĩnh, vậy hắn đã không kịp đào tẩu.
Trong phút chốc này, Chu Phàm không thu đao, khí tức của hắn biến thành sâu thẳm cuồn cuộn, đao quang mờ mit chợt lóe qua.
Đầu của Kỳ Tu Vĩnh bay lên.
Bông tuyết trước tiên hạ xuống gợn sóng màu vàng, bị gợn sóng màu vàng ngưng kết một thoáng, nhưng gợn sóng màu vàng rất nhanh liền tiêu tán, bông tuyết màu đen tiếp tục tiến vê phía trước, hạ xuống người Chu Phàm.
Chu Phàm lại từ trong bông tuyết màu đen bình yên vô sự bước chậm ra. - Lớn mật.
- Sao có thể như vậy được?
Trên mặt lão già tóc trắng vừa xuất hiện ở ngoài ba trượng lộ ra vẻ ngạc nhiên nhìn Chu Phàm.
Hắn trước tiên hô to lớn mật là vì Chu Phàm dám giết Kỳ Tu Vĩnh, nhưng sau khi hắn thấy Chu Phàm không rụng lấy một sợi tóc từ trong bông tuyết màu đen di ra, lại thất thanh nói câu thứ hai.