Chương 2012: Hắc Tuyết Phù Chung (2)
Chương 2012: Hắc Tuyết Phù Chung (2)Chương 2012: Hắc Tuyết Phù Chung (2)
Chương 2012: Hắc Tuyết Phù Chung (2)
Chu Phàm hơi nhướng mày, vừa rồi hắn dùng Vô Lượng Thế, cho nên mới có thể bình yên vô sự từ trong bông tuyết màu đen đi ra, nhưng hắn cảm thấy Vô Lượng Thế thiếu chút nữa thì tới cực hạn.
Đây là thủ đoạn của Phù Chủng Cảnh sao?
Bông tuyết màu đen này không giống võ kỹ hoặc thuật pháp đạo thức dùng chân nguyên thôi động, rất cổ quái.
Lão già tóc trắng nhìn Chu Phàm, sắc mặt hắn ngưng trọng, không dám có chút lòng khinh thị, bởi vì bông tuyết màu đen đó là phù chủng hắn tu luyện, thủ đoạn đặc hữu của Phù Chủng Cảnh.
Chu Phàm có thể không đếm xia tới phù chủng của hắn mà đi ra, loại sự thực này quá quỷ dị, nhất là Chu Phàm trong thời gian cực ngắn đã giết chết hai Kim Thân Cảnh, hắn đã đối đãi với Chu Phàm như cao thủ Phù Chủng Cảnh.
- Chẳng trách trong tộc lại hạ lệnh nhất định phải đuổi tận giết tuyệt Chu gia.
Trên mặt lão già tóc trắng khôi phục vẻ bình tĩnh, người này trẻ tuổi như vậy đã bực này bản sự bực này, nếu tiếp tục để mặc hắn trưởng thành, tương lai còn muốn giết hắn sẽ rất khó khăn.
Hai tay mão già tóc trắng bấm ấn, không trung lại có bông tuyết màu đen hạ xuống.
Chỉ là lúc này bên rìa bông tuyết hiện lên một vâng hắc diễm, sự xuất hiện của hắc diễm khiến cho nhiệt độ trong không trung càng thấp hơn, dưới lòng đất cũng nổi lên một tâng băng mỏng, dưới ánh mặt trời, tỏa ra sắc thái tràng lệ.
Cho dù vừa rồi Chu Phàm từ trong bông tuyết màu đen đi ra, nhưng lão già tóc trắng không cho rằng Chu Phàm có thể một mực không đếm xia tới công kích phù chủng của hắn, bất kỳ thứ gì cũng có cực hạn!
Thân ảnh của Chu Phàm liên tục thuấn di về phía sau, nghĩ bông tuyết màu đen bay về phía hắn.
Tâm tư của hắn chuyển động, hắn không có ý định liều mạng với lão già tóc trắng, mục đích của hắn là kéo dài thời gian.
Vừa rồi hắn nhìn thấy đỉnh núi chỉ có lão già tóc trắng và cha mẹ, trong lòng hắn có chủ ý, một đao của hắn bổ ra lỗ hổng trên phù trận ở chân núi, nhìn thì là xung động lỗ mãng, thực chất là để Tiểu Quyển có thể thoải mái đi qua phù trận.
Sau đó hắn chém giết với hai tu sĩ Kim Thân, dẫn lão già tóc trắng xuống, lão già tóc trắng cho rằng hắn là một thân một mình, vậy thì sai rồi, Tiểu Quyển có Tiểu Tiểu Quyển hỗ trợ, hoàn toàn có thể thoải mái cứu đi ba người.
Chỉ là Chu Phàm không dám khẳng định, lão già tóc trắng này rời khỏi đỉnh núi liệu có thiết lập cấm chế phù trận hay không, một khi thiết lập cấm chế phù trận, Tiểu Quyển mang theo Tiểu Tiểu Quyển chỉ có biện pháp công phá phù trận.
Nhưng Chu Phàm sợ là phù trận sẽ trận phá người vong, hắn đã đặc biệt dặn dò Tiểu Quyển, nếu ở đỉnh núi thật sự có phù trận, vậy đừng làm bừa, lui lại là được.
Chu Phàm liên tục lui về phía sau, trong lòng lão già tóc trắng cười lạnh không thôi, người này quả nhiên chưa đến Phù Chủng Cảnh, hơn nữa vừa rồi có thể từ trong công kích phù chủng của hắn thoát ra, chắc là lợi dụng thuật pháp phòng ngự đặc thù nào đó, nhưng loại thuật pháp phòng ngự lợi hại như vậy không thể sử dụng kéo dài.
Ấn quyết trong tay lão già tóc trắng biến đổi, bông tuyết màu đen dung hợp lại cùng một chỗ, hóa thành mười bảy con hắc mãng, vây giết về phía Chu Phàm.
Những hắc mãng này, trong thân mãng trong băng ngoài lửa, bơi trong không trung, sương mù màu trắng phiêu tán, không trung ngưng kết ra từng tâng lam băng, mà cây cối ở phụ cận đều đang biến thành cháy đen héo rũ.
Chu Phàm vừa né tránh, vừa lợi dụng song đao bổ ra vô số đao cương, bắn về phía mười bảy hắc mãng.
Lôi Đao Cương có Ô Hắc Lôi Hồ Lượn lờ, Viêm Đao Cương bốc ra Lãnh Lam Diễm Hỏa, Quỷ Đao Cương phát ra Thanh Hắc Quỷ Khí, Vũ Đao Cương phi vũ bắn ra bay múa đầy trời.
Đao cương các màu đánh lên trên mười bảy hắc mãng, trong tiếng xoẹt xoẹt, hắc mãng bị bức cho trì trệ không tiến, chỉ là đao cương lại không thể thương tổn tới thân mãng của những hắc mãng này.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, những đao cương này hắn chính là hỗn hợp không ít chân nguyên ở trong đó, uy lực so với khi dùng ở Khí Cương Đoạn là đề thăng không chỉ chục lần, lại vẫn không làm gì được những hắc mãng này.
Lão già tóc trắng không ngừng biến hóa ấn quyết, trong lòng hắn cũng hoảng sợ, hắn từng thấy rất nhiều tu sĩ sử dụng cương khí, nhưng trước giờ chưa từng thấy một người có thể sử dụng nhiều cương khí lực lượng khác nhau như vậy.
Người này quả thực chính là quái thai, tuyệt đối không thể để hắn sống sót!
Lão già tóc trắng chẳng buồn sử dụng khí cụ, sắc mặt hắn biến thành lạnh lùng, trên má phủ kín nếp nhăn của hắn hiện lên hai hắc tuyết phù văn.
trong nháy mắt hắc tuyết phù văn xuất hiện, mười bảy hắc mãng đang chém giết với đao cương bộc phát ra ô quang rực rỡ.
Tiếng bùm bùm bùm vang lên, đao cương xung quanh thân mãng toàn bộ bị chấn thành vụn sáng.