Chương 2015: Ôm đầu
Chương 2015: Ôm đầuChương 2015: Ôm đầu
Chuong 2015: Om dau
Nhưng lại là một đao đánh xuống, Quy Nhất Đao Mang phô thiên cái địa bắn nhanh đến, lão già tóc trắng ngay cả tiếng kinh hô cũng không kịp phát ra, đã bị chém thành vô số sợi thịt mảnh xương nhỏ.
Ánh mắt Chu Phàm trống rỗng, quang mang màu vàng trên người hắn dần dần nhạt đi, hắn cất đao vào vỏ, đứng đó nhìn về phía ánh sáng mặt trời dâng lên, ánh sáng mặt trời không thể mang đến một chút cảm giác ấm áp nào, tâm của hắn giống như đã rơi vào trong băng thiên tuyết địa.
- Chủ nhân, ngươi làm sao vậy?
Vẻ mặt Tiểu Quyển lo lắng, nàng trước giờ chưa từng thấy chủ nhân như vậy.
Một tiếng gọi này khiến toàn thân Chu Phàm rum lên, cả người giống như hồi hồn, thân thể hắn thuấn di mà đi, rất nhanh hắn đã tới chân núi.
Gió sáng thổi cho quân áo hắn bay phần phật.
Ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi, hắn muốn xoay người bỏ chạy, không đi lên nữa.
Nhưng hắn vẫn phá phù trận, đi lên trên núi.
Ý thức của hắn hoảng hốt, hắn cũng không biết mình là lên đỉnh núi thế nào.
Hắn nhìn thấy ba người cha mẹ và Tiểu Liễu ngã trong vũng máu, đầu của bọn họ bị chém xuống, trên mặt vẫn mang theo biểu cảm thống khổ tới có chút vặn vẹo.
Hắn giống như không thể hô hấp, thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh bị rút đi, hắn đứng đó một hồi lâu, mới thất tha thất thểu chạy tới.
Hắn quỳ gối, vươn tay phải đang run rẩy ra, lại không biết nên làm như thế nào mới đúng.
- Cha mẹ, bọn Tiểu Liễu chết rồi...
Hắn rụt tay về, thanh âm khàn khàn trầm thấp, miệng đăng đắng.
Lúc này hắn mới phát hiện nước mắt của mình không biết đã xuống từ lúc nào.
Loại thống khổ quen thuộc vì mất đi nãi nãi muội muội lại quay về, giống như có một cái dùi đâm vào tim hắn.
Hắn không cứu được muội muội, về sau nãi nãi chết, hiện tại lại không cứu được cha mẹ và Tiểu Liễu.
Hắn không đành lòng nhìn thi thể của ba người, mà là cúi lưng, trán kê xuống đất, khóc rống thất thanh.
Tiếng khóc theo gió phiêu tán.
- A Phàm... Là ngươi à? Bỗng nhiên thanh âm của Chu Nhất Mộc vang lên bên tai hắn.
Chu Phàm ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn tới, phát hiện là đầu Chu Nhất Mộc đã nhắm hai mắt lại, mặt mang theo máu run run.
- Cha, cha.
Chu Phàm đi tới, ôm lấy đầu Chu Nhất Mộc, hắn hoài nghi xuất hiện ảo giác.
- Đúng là A Phàm rồi.
Mắt Chu Nhất Mộc không mở, vẻ mặt đau đớn kêu lên:
- A Phàm, đi mau, đi mau, những người đó rất lợi hại, đi mau, không cần lo cho chúng ta.
- Cha, không sao, không sao rồi.
Chu Phàm vội nói:
- Bọn họ đều bị ta giết rồi, sẽ không đến nữa.
Hắn biết đây không phải ảo giác, hắn bỗng nhiên nhớ tới mình là thân thể tự lành, vậy cha cũng có huyết thống Chu gia, hắn cũng sẽ có thiên phú thân thể tự lành, đây có lẽ là trước kia không thể hiện ra, vào thời khắc đó chết liên bị kích thích thức tỉnh.
Đây là nguyên nhân cha đột nhiên có thể mở miệng nói chuyện.
Nhưng rất nhanh hắn lại đau lòng, bởi vì hắn rất hiểu về thân thể tự lành, cho dù là hắn hiện tại bị chém đầu xuống, cũng không thể sống tiếp, hiện tại chết có thể không kiên trì được bao lâu nữa.
Hắn hoảng loạn nghĩ biện pháp, nhưng chỉ là cảm thấy trong đầu trống rỗng.
- Giết được là tốt rồi.
Chu Nhất Mộc thở phào, bỗng nhiên gấp giọng nói:
- Mẹ ngươi và Tiểu Liễu đâu? Bọn họ sao rồi?
Chu Phàm bị cắt ngang suy nghĩ, trên mặt hắn lộ ra vẻ thống khổ nói:
- Cha, mẹ và Tiểu Liễu chỉ bị thương nhẹ, ngất xỉu chứ không có đại sự gì, ngươi cũng sẽ không sao.
Hắn cúi người, nối đầu và cổ của cha, xem có thể khép lại không.
- A Phàm, ngươi lừa ta, ta nhớ ra rồi, mẹ ngươi và Tiểu Liễu đều bị tặc tử đó giết, ta cũng vậy.
Thanh âm của Chu Nhất Mộc trở nên buồn bã.
Máu vẫn không ngừng từ chỗ nối chảy xuống, nhuộm đỏ hai tay Chu Phàm, nước mắt hắn lại chảy ra, hắn nghẹn ngào nói:
- Cha, xin lỗi, mẹ và Tiểu Liễu chết rồi.
Hắn biết hắn không cứu được cha, cũng không đành lòng lừa nữa. - Rất may mắn là ngươi vẫn còn sống, ta không biết vì sao ta vẫn có thể nói chuyện, nhưng thời gian của ta không còn nhiều, A Phàm, ngươi hãy nghe ta nói.
Thanh âm của Chu Nhất Mộc càng lúc càng nhỏ.
Chu Phàm ôm lấy đầu Chu Nhất Mộc, hắn khổ sở nói:
- Cha, ngươi nói đi, ta nghe đây.
- Những người đó khẳng định là vì Chu gia ta mà đến, thực lực không đủ, đừng di báo thù, nếu không ngươi xảy ra chuyện, cha mẹ sẽ chết không nhắm mắt, biết chưa?
Chu Nhất Mộc chưa từng muốn nói chuyện nhiều như hôm nay, hắn muốn nói thêm một chút.
- Vâng, ta nhớ rồi.
- Tiểu Liễu là vì ta và mẹ ngươi mà chết, ta có lỗi với phu phụ Đại Liễu.
Thanh âm của Chu Nhất Mộc run ray nói:
- Chúng ta nợ Đại Liễu một cái mạng, nhưng sợ rằng không trả được, ngươi phải nhớ kỹ...
- Cha mẹ nợ chính là ta nợ, cho dù không trả được, ta cũng sẽ tận sức trả thay các ngươi.
Chu Phàm nói khẽ, hắn nghĩ đến Tiểu Liễu cứ vậy mà chết, tim lại đau nhói.